Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 81: Bởi vì là yêu đương não, cho nên bạn trai biến thái cũng không có quan hệ (13) (length: 10764)

Bạch Dao yếu ớt khóc lên, "Đêm đen chỉ có một mình ta ngủ, ta nhất định sẽ sợ đến không ngủ được mất!"
Lục Sanh nghe tiếng khóc của nàng vừa hoảng vừa vội, trước khi đầu óc kịp phản ứng, hắn đã buột miệng: "Tối nay ta ngủ cùng ngươi!"
Bạch Dao lập tức ngẩng đầu, "Được!"
Nàng cười cong cả mắt, đôi mắt xinh đẹp trong veo, đâu còn dáng vẻ muốn khóc?
Lục Sanh rơi vào im lặng.
Bạch Dao kéo tay hắn, "Vậy thì đến nhà ngươi đi, vừa hay ngươi còn làm bánh ngọt chờ ta ăn đó! Ngươi đợi ta nha, ta về lấy quần áo để thay sau khi tắm."
Nàng chạy về nhà mình, rất nhanh mang theo một gói đồ lớn chạy ra, nắm lấy Lục Sanh còn đang chóng mặt, đi về phía nhà hắn.
Chờ đến cửa, Lục Sanh khẩn trương móc mấy lần mới lấy được chìa khóa, ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, hắn chợt nhớ ra gì đó.
Bạch Dao vừa mới tiến lên một bước, liền bị người kéo lại, nàng bất mãn ngẩng đầu nhìn hắn.
Lục Sanh chặn ở cửa, cười ngượng ngùng: "Trong phòng ta rất bừa bộn, Dao Dao, ngươi chờ một chút."
Hắn vội vàng vào phòng, đóng cửa lại.
Bạch Dao chỉ cảm thấy gió lay động tóc mình, nàng khoanh tay nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, trong ánh mắt lộ ra chút nghi ngờ.
Nhưng chẳng bao lâu, Lục Sanh liền mở cửa, kéo nàng vào căn phòng sáng sủa.
Phòng khách rất sạch sẽ, thu dọn ngay ngắn rõ ràng, đèn cũng rất ấm áp, không khác gì nhà bình thường, nói đúng ra, là không khác gì nhà nàng.
Bạch Dao đứng trong phòng của hắn, có ảo giác như đang đứng ở nhà mình, nàng "Oa" một tiếng, "Lục Sanh, kết cấu bài trí trong nhà ngươi giống hệt nhà ta!"
Lục Sanh cười chân thành, "Bởi vì phòng ở trong khu này đều là cùng một kiểu đi."
Bạch Dao: "Thế nhưng đồ gia dụng và nội thất của ngươi cũng giống hệt của ta."
Lục Sanh: "Đây là bởi vì... Cái kia..."
Bạch Dao cao hứng cười nói: "Nhất định lại là vì chúng ta 'tâm hữu linh tê', đúng không!"
Lục Sanh gật đầu, "Đúng!"
Nếu kết cấu giống nhau, Bạch Dao đương nhiên biết phòng tắm ở đâu, nàng vừa đi về phía phòng tắm, vừa nói: "Hôm nay học cả ngày mệt c·h·ế·t đi được, ta muốn tắm trước rồi mới ăn bánh gato."
Bạch Dao vừa nắm tay nắm cửa phòng tắm, Lục Sanh đột nhiên nhớ tới gì đó, hắn vội vàng đè tay Bạch Dao xuống, "Dao Dao!"
Bạch Dao bị hắn gọi giật mình, tai hơi đau, nhướn mày, nàng mất hứng, không hiểu nhìn hắn, hỏi: "Sao thế?"
Lục Sanh cười gượng, hắn nhanh chóng ôm lấy Bạch Dao đi về phía bàn ăn, đặt nàng ngồi lên ghế, hắn lấy lòng nói: "Đây là lần đầu tiên ta làm đồ ngọt, ta rất muốn cho ngươi nếm thử, nghe ý kiến của ngươi, ngươi ăn bánh ngọt xong rồi hẵng đi tắm."
Bạch Dao ngồi xuống ghế, trên bàn ăn bày sẵn một phần bánh gato dâu tây, tạo hình tinh xảo, dâu tây điểm xuyết rất đẹp, nàng cũng thấy thèm, liền cầm thìa lên, nếm một miếng bánh kem, vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, nàng hạnh phúc nheo mắt lại.
Lục Sanh đứng bên cạnh nàng, như nàng dâu nhỏ không dám lên mặt, cẩn thận hỏi: "Ngon không?"
Bạch Dao gật đầu lia lịa, "Rất ngon!"
Lục Sanh thở phào nhẹ nhõm, hắn lại cười nói: "Vậy Dao Dao ngươi ăn trước đi, ta đi thu dọn một chút."
Bạch Dao cười một tiếng, "Được!"
Lục Sanh nhanh chóng chạy vào phòng tắm, còn đóng cửa lại, không biết hắn đang thu dọn cái gì, bất quá Bạch Dao tỏ vẻ đã hiểu, con trai sống một mình mà, nói không chừng có vài món đồ khó nói, ví dụ như tạp chí mỹ nữ, hoặc là quần áo tất thối chất đống mấy ngày không giặt.
Bất quá nàng cảm thấy Lục Sanh không giống người như vậy.
Chờ Bạch Dao ăn xong bánh ngọt, hắn cũng thu dọn xong đi ra, hắn đích thân đưa Bạch Dao vào phòng tắm, lúc Bạch Dao đóng cửa lại, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, nghĩ tới đồ vật trong phòng ngủ của mình, hắn nhướn mày, chạy lên tầng hai với tốc độ nhanh nhất.
Bạch Dao tắm rửa xong thay bộ quần áo sạch sẽ, nàng xõa tóc xuống, khóe mắt liếc qua thấy trên tường phòng tắm có rất nhiều lỗ, nàng đi qua nhìn kỹ, giống như chỗ này từng được đóng đinh.
Trên tường từng treo vật gì sao?
Bạch Dao sờ cằm, không nghĩ ra câu trả lời, đành thôi.
Nàng mở cửa đi ra khỏi phòng tắm, liếc mắt liền thấy Lục Sanh như một cơn gió xuất hiện trước mắt.
Hắn cười rạng rỡ, "Ta rót ly sữa, Dao Dao, muốn uống không?"
Bạch Dao cười rộ lên, "Muốn!"
Nàng vui vẻ bước tới ngồi xuống sofa, bưng ly sữa đặt trên bàn trà lên uống một ngụm.
Ở sau lưng nàng, Lục Sanh không nhịn được một tay chống tường, không ngừng thở dốc, thoạt nhìn hắn bận rộn chuyện lớn, cho nên rất mệt mỏi.
Nhưng khi Bạch Dao nhìn qua, hắn lại lập tức đứng thẳng, trên mặt hiện ra nụ cười tươi tắn.
Bạch Dao cười cong cả mắt, nói: "Lục Sanh, ngươi tốt quá!"
Cơ thể Lục Sanh mệt mỏi bỗng nhiên tan biến, cả người tràn đầy sức lực, nói thật, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng.
Bạch Dao vùi ở trên sofa xem TV, trong tin tức lại đưa tin người mất tích, nàng không có hứng thú, nhàm chán đổi kênh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Lục Sanh tắm xong mở cửa muốn đi ra, nàng lập tức ném điều khiển, sau đó dựa vào sofa ra vẻ buồn ngủ.
Quả nhiên, nam sinh cẩn thận tới gần nàng, bế nàng lên, nàng ngửi thấy mùi sữa tắm, vui vẻ thoải mái.
Bạch Dao giả bộ lờ mờ mở mắt, dụi mắt, khẽ gọi tên hắn, "Lục Sanh..."
Lục Sanh ôm nàng đi lên tầng hai, "Đã trễ rồi, Dao Dao, ta đưa ngươi vào phòng ngủ."
Bạch Dao tựa vào lòng hắn, giống như trở về lúc hắn anh hùng cứu mỹ nhân hôm nay, khi đó nàng cảm thấy mùi hương trên người hắn rất dễ chịu, nàng không xác định mình có phải trúng hiệu ứng cầu treo hay không, dù sao nàng cảm thấy hắn rất đẹp trai, nàng thật sự rất thích hắn!
Cô nam quả nữ chung sống một phòng, Lục Sanh cũng không phải người mù, nàng vốn đã mị lực siêu phàm, giữa nam nữ phát sinh chút chuyện này chẳng phải là 'nước chảy thành sông' sao?
Thế nhưng Lục Sanh đặt Bạch Dao lên giường trong phòng ngủ, hắn đắp chăn cho nàng xong liền định rời đi.
Bạch Dao lập tức nắm lấy tay hắn, "Ngươi đi đâu?"
Lục Sanh trả lời: "Ta đi phòng bên cạnh."
Biểu cảm Bạch Dao thay đổi, "Ngươi không ngủ cùng ta sao?"
Lục Sanh hơi đỏ mặt, lắp bắp hỏi: "Dao Dao, như vậy, như vậy không tốt đâu?"
Bạch Dao ngồi dậy, nàng nghiêm túc nhìn hắn, giống như tra hỏi phạm nhân: "Chỗ nào không tốt?"
"Ta, ta đã hỏi qua..." Không chỉ mặt, cả người Lục Sanh đều nóng lên, nhưng hắn vẫn cố gắng giải thích, "Nam nữ bằng hữu phải kết giao ba mươi năm sau mới có thể... mới có thể ngủ cùng nhau..."
Bạch Dao suýt chút nữa không thở nổi, nàng chất vấn: "Ngươi thỉnh giáo ở đâu?"
Lục Sanh ngượng ngùng cúi đầu, "Chủ tiệm mì sợi."
Ông chủ kia là cư dân ở đây lâu nhất, hắn kiến thức rộng rãi, Lục Sanh muốn thỉnh giáo vấn đề tự nhiên là tìm ông chủ.
Ông chủ nói, nam sinh quá vội vàng thân cận với bạn gái, sẽ khiến bạn gái cảm thấy hắn lỗ mãng, tối thiểu cũng phải chịu đựng ba mươi năm, để bạn gái thấy được chân tâm của hắn mới được, cho nên Lục Sanh vẫn luôn cố gắng kiềm chế chính mình.
Bạch Dao hỏi: "Vị lão bản kia có đối tượng không?"
Lục Sanh lắc đầu.
"Hắn không có đối tượng, ngươi còn tin lời hắn!"
Lục Sanh ngây ra, đúng vậy, trong khu này chỉ có hắn có đối tượng, sao hắn còn đi hỏi đám lão nhân độc thân kia vấn đề yêu đương?
Bạch Dao đột nhiên dùng sức kéo Lục Sanh lên giường, nàng như kẻ tội phạm cướp đoạt dân nữ ngồi lên hông hắn, sau đó bắt đầu cởi quần áo của hắn.
Khi tay nàng đi xuống, Lục Sanh vội vàng giữ chặt quần, hắn khẩn trương nói không nên lời, "Dao, Dao Dao... Ta... Ta còn chưa học cái này!"
Hắn chỉ là vô sư tự thông, tự chơi đùa rồi thành thợ lành nghề, nhưng kiến thức sâu hơn hắn còn chưa kịp học.
Ngược lại hắn có liếc qua mấy bộ phim Nhật Bản tên "Cấp Bách Kho" ở chỗ ông chủ tiệm mì, những cư dân khác xem rất thích thú, hắn nghe cũng cảm thấy phiền chán, vì thế liền bỏ lỡ cơ hội học tập.
Bạch Dao một tay nâng cằm hắn lên, trong mắt nàng lộ ra ba phần tà mị, ba phần khốc huyễn, bốn phần đói khát khó nhịn, "A, nam nhân, ngươi chỉ cần dùng thân thể cảm nhận là được."
Tim Lục Sanh đập loạn, không kịp phòng bị, quần lót lập tức thất thủ.
Không khí nóng bỏng trong phòng, hô hấp giao hòa, chỉ mơ hồ nghe được giọng nam sinh mờ mịt luống cuống.
"Dao Dao!"
"Chỗ đó... Chỗ đó không được!"
"Đừng, đừng chạm vào..."
Không bao lâu, vị trí của nam sinh và nữ hài thay đổi, giọng nói của hắn cũng thay đổi.
Trong lúc khó nhịn, hắn run rẩy nhỏ giọng hỏi: "Dao Dao, thêm một lần nữa, ta... ta sắp xong rồi có được không?"
Không biết chăn là ai kéo, hai người bọc trong không gian nhỏ hẹp tận tình vui đùa.
Trong Vũ Hoa xã, đèn của các hộ dân và đèn đường đột nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt, rồi vì không chịu nổi điện áp quá lớn, đột ngột chìm vào bóng tối.
Trong nhóm chat lập tức trở nên náo nhiệt.
【 Ta dựa vào! Đèn nhà ta nổ rồi! 】 【 Ta còn đang hầm thịt đây! Nồi cơm điện nhà ta đột nhiên nổ tung! 】 【 Cái quỷ gì thế! Máy cưa điện của ta còn đang sạc đã bị cháy! 】 【 Rốt cuộc là tên bệnh thần kinh nào không khống chế được sức mạnh của mình bùng nổ! 】 Giữa những tiếng oán giận, có người phát ra tin tức khác biệt.
Tiểu Hùng: 【 Ta thấy Đại tỷ tỷ vào nhà Hoàng Mao ca ca. 】 Trong nhóm hoàn toàn yên tĩnh.
Một lát sau, có người gửi một câu: 【 Hắn sẽ không vẫn là trai tân chứ? 】 Chưa tới chốc lát, tin nhắn trên được rút lại, đổi thành: 【 Các ngươi tuyệt đối đừng nói cho hắn biết ta nói hắn là trai tân trong nhóm. 】 Trong phòng tối đen như mực.
Một cậu bé trắng bệch ngồi xổm ở cầu thang, ôm con mèo đen, xem tin nhắn trong điện thoại, ánh mắt trở nên cơ trí.
Quái vật trong khu này đều là kẻ ngốc sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận