Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 137: Số hiệu rơi vào yêu đương ngày đó (7) (length: 9804)

Trên người nó quần áo hỏng hóc, bên hông có khắc chữ cái "SPR", đây là dấu hiệu của kế hoạch "Thiên Đường Đảo".
Cái kế hoạch mà để người Hợp Thành thay thế nhân loại mang thai hài tử kia, dù ở trên quốc tế vẫn còn có tranh luận rất lớn, nhưng những nhà tư bản có thể được lợi vẫn luôn ngấm ngầm thúc đẩy kế hoạch này.
Gã người Hợp Thành bụng lớn đã hỏng này, rõ ràng là giữa đường bị bỏ đi, còn về hài tử mà nó "mang thai" trong bụng, đương nhiên cũng không quan trọng.
Không ai quan tâm người Hợp Thành có nguyện ý "mang thai" hài tử hay không, cũng không ai quan tâm hài tử mà bọn họ "mang thai" rốt cuộc sẽ ra sao.
Dù sao kỹ thuật nhà máy tử cung nhân tạo đã rất thành thục, chỉ cần bỏ tiền ra, nhà máy vận hành, một ngày liền có thể tạo ra hàng trăm hàng ngàn trứng đã thụ tinh.
Chẳng qua những hài tử từ dây chuyền sản xuất ra này, tố chất thân thể của bọn chúng còn kém xa hài tử ra đời do thụ thai tự nhiên.
Thời Cửu rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, trên mặt hắn lộ ra nụ cười rất cẩn thận, bởi vì quá mức cẩn thận, nên tràn đầy ý lấy lòng, "Bạch tiểu thư, cô ngồi xuống nghỉ ngơi, ta đi tìm tài nguyên có thể dùng, chờ đến buổi tối nơi này có lẽ sẽ rất lạnh, nếu có thể tìm được lò sưởi thì tốt rồi."
Bạch Dao xuyên đồ mỏng manh, khi đi vào trong hang động, nàng liền đã bị cóng đến nổi da gà, hiện tại Thời Cửu nói muốn đi tìm đồ vật có thể dùng, nàng cũng không ngăn cản.
Thời Cửu tìm một nơi coi như sạch sẽ, đem chậu hoa cùng túi xách của nàng đặt xuống, xoay người liền bước vào chỗ sâu tối tăm của hang động.
Bạch Dao ngồi dưới đất, đem đồ ăn trong túi đều lấy ra, chẳng được bao lâu, Thời Cửu ôm một đống đồ vật đi nhanh tới.
Hắn vui vẻ nói: "Ta tìm được một ít linh kiện, hẳn là còn có thể dùng, ta có thể dùng chúng nó lắp ráp ra một cái đèn, còn có lò sưởi này..."
Hắn lấy ra một vật nhỏ hình trụ tròn rỉ sét, "Linh kiện bên trong nó còn chưa hỏng, ta có thể sửa được nó."
Như vậy Bạch Dao liền không đến mức vì hoàn cảnh quá lạnh mà khó chịu.
Trong hang động ánh sáng mờ tối, hắn có thể tìm tới nhiều đồ như vậy, cũng coi như hắn lợi hại.
Thời Cửu sợ chính mình nói nhiều, làm nàng thấy phiền, hắn chỉ nói mấy câu đó, liền tự mình tìm một góc cầm những công cụ nhỏ đã tìm được ra sửa chữa đồ vật.
Hắn còn rất trẻ, lại đối với cấu tạo của mấy linh kiện máy móc này rất quen thuộc, hắn thậm chí còn có thể tìm được linh kiện thay thế từ trong "th·i t·hể" của những người Hợp Thành xung quanh.
Khi một ngọn đèn nhỏ sáng lên, trong hang động lập tức sáng hơn không ít.
Thời Cửu đưa ngọn đèn nhỏ đến trước mặt Bạch Dao, hắn xoay người lại tính toán trở lại góc nhỏ đen như mực của mình.
Bạch Dao nói: "Ngươi đem đèn để chỗ ta, ngươi sửa đồ vật sẽ không bất tiện sao?"
Thời Cửu dừng bước, hắn quay đầu nhìn Bạch Dao, trong ánh mắt bộc lộ sự luống cuống, "Ta... Thật xin lỗi..."
Kỳ thật hắn không làm sai cái gì, nhưng hắn lại theo bản năng nói xin lỗi.
Bạch Dao nói: "Ngươi ngồi lại đây đi."
Hắn lặng lẽ nhìn sắc mặt của nàng, thấy nàng không có cảm xúc không nhịn được, hắn mới cười "Ừ" một tiếng, ôm lấy đống đồ vật nhỏ ở trong góc trở lại bên cạnh Bạch Dao, ở bên cạnh nàng ngồi xuống.
Bạch Dao đem đồ vật trong bao đổ ra, trừ quần áo bị ép của nàng, đồ ăn cũng chỉ có một bao dinh dưỡng, trong một bao dinh dưỡng chỉ có mười viên Bạch Hoàn nhỏ vị bơ, có thể cung cấp năng lượng cần thiết cho một người trưởng thành trong mười ngày.
Bạch Dao đem miếng dinh dưỡng đổ hết ra, nàng nhíu mày, lại liếc mắt thiếu niên bên cạnh.
Dưới ngọn đèn màu trắng, hắn cúi thấp đầu, một đôi tay bị rỉ sét của linh kiện làm cho càng bẩn, nhưng hắn không để ý, rất nghiêm túc lấy một miếng sắt nhỏ từ trong lò sưởi ra, lại đem một miếng kim loại tìm được từ nơi khác bỏ vào.
Đây là một công việc tỉ mỉ, cần phải hết sức chuyên chú, bộ dáng hắn cúi mặt rất là nhu thuận, chỉ thỉnh thoảng lông mi nhẹ nhàng động đậy, như là phe phẩy cánh, mang đến một trận gió rất nhẹ khó có thể cảm nhận được.
Bạch Dao vươn tay về phía hắn.
Hắn giương mắt, nhìn thấy năm viên dinh dưỡng nằm trong lòng bàn tay, ánh mắt của hắn run rẩy, ngây thơ nhìn nàng.
Bạch Dao nói: "Ta chỉ có chút đồ ăn như vậy, nhiều hơn nữa cũng không có."
Rất lâu sau, hắn chớp mắt, "Ta... Ta chỉ muốn hai viên là được rồi."
Hắn vươn tay, nhìn thấy tay mình rất bẩn, vội vàng lau lên quần áo, hắn mới cầm lấy hai viên dinh dưỡng được bọc bằng bao bì nhựa nhét vào trong túi xách của mình.
Bạch Dao thấy hắn chỉ cần hai viên, nàng cũng không miễn cưỡng, tiện tay liền đem đồ vật trong tay thu lại cẩn thận.
Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp, Bạch Dao gần như có thể nhìn thấy nhiệt khí trong mỗi một lần hô hấp của mình.
May mà kỹ thuật của Thời Cửu không tệ, cái lò sưởi nhỏ kia sáng lên, ánh sáng đỏ sẫm tản ra nhiệt độ, xua tan đi một chút lạnh lẽo xung quanh.
Bạch Dao dựa vào tường đổ nát co lại thành một đoàn, nàng ôm thân thể của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái lò sưởi đặt ở trước mặt mình, bội phục nói ra: "Đồ vật hỏng nhiều năm như vậy, ngươi cũng có thể sửa được, ngươi thật lợi hại."
Thời Cửu nói: "Ta chỉ biết làm chút chuyện nhỏ này."
Bạch Dao ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Hắn cũng ôm thân thể, co ro dựa vào tường, loại tư thế vụng về này giống hệt tư thế hiện tại của nàng, Bạch Dao cũng hoài nghi có phải hắn học theo động tác của mình hay không.
Ở trong ngọn đèn ấm áp, đường cong gò má của hắn cũng nhu hòa hơn rất nhiều, được tắm trong ánh sáng phảng phất như là vì hắn mà phủ thêm một tầng vải mỏng, trong bóng mờ hư ảo, tựa như thật lại như không.
Thời Cửu nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy, bộ dáng vừa ngoan vừa nghe lời, hắn nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, có thể không cần bỏ lại ta được không?"
Bạch Dao một tay nâng cằm lên, không chút để ý nói: "Ngươi cũng không phải là một món công cụ, nơi nào có cái gì mà ta vứt hay không vứt ngươi?"
Thời Cửu lông mi run rẩy, ánh mắt chợt lóe lên, hắn cũng dùng một bàn tay nâng cằm lên, nghiêng đầu, ánh mắt rất yên tĩnh dừng ở trên mặt của nàng.
Dường như quan sát, lại giống như đang bắt chước.
Bạch Dao nói ra: "Còn nữa, không cần loạn gọi người khác là tỷ tỷ, cũng không phải tất cả mọi người đều thích xưng hô này."
Thời Cửu cúi đầu, bóng lưng gù xuống, hắn níu chặt vạt áo của mình, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, "Thật xin lỗi, Bạch tiểu thư."
Bạch Dao lên tiếng qua loa, nàng xé bao bì nhựa, ăn một viên dinh dưỡng, thứ này cung cấp năng lượng có thể làm cho nàng cảm thấy no bụng trong vòng hai mươi tư tiếng, sẽ không cảm thấy đói.
Nàng vẫn cảm thấy lạnh, vươn tay muốn đặt lò sưởi lại gần hơn một chút, chính trong nháy mắt nàng vươn tay, tay của nàng và thiếu niên không hẹn mà gặp nắm cùng một chỗ.
Hắn không buông tay ra.
Bạch Dao nhìn hắn.
Thời Cửu cẩn thận nắm lấy đầu ngón tay của nàng, thân thể hắn nhích lại gần một chút xíu, trong đôi mắt sạch sẽ trong suốt của hắn đều là hình ảnh của nàng, hắn còn trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú còn có nét thanh xuân ngây ngô như học sinh cấp 3.
Hắn ngây thơ khờ khạo, "Từ vạn vật tự nhiên ở nơi này mà xem, đêm tối của hành tinh này rất dài, ta không có tác dụng gì cả..."
Hắn giống như thật sự khẩn trương, bàn tay nắm lấy đầu ngón tay nàng đều đang phát run, hắn khẽ mím khóe môi, nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu như là để giết thời gian, ta có thể."
Thời Cửu nâng một tay còn lại lên, chậm rãi nhấc góc áo lên.
Bạch Dao đè tay hắn xuống, "Ngươi đang làm gì?"
Thời Cửu bất an nhìn nàng bằng đôi mắt đơn thuần, "Ta, ta... Thật xin lỗi, ta không biết ta còn có thể làm gì."
Nàng cũng không muốn nghe hắn gọi tỷ tỷ.
Cái gọi là dựa vào tình thân để tăng cường ràng buộc không có tác dụng ở đây, hắn không thể thỏa mãn cảm giác đứng ở trên cao về mặt tinh thần của nàng, vậy thì chỉ còn lại biện pháp cuối cùng này.
Bạch Dao nhíu chặt mày.
Thời Cửu cũng biết nàng mất hứng, hắn vội vàng buông lỏng tay nàng ra, động tác của thân thể trì độn xê dịch về phía sau, hắn co lại thành một đoàn, cúi đầu không ngừng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Giá trị tồn tại của hắn vốn chỉ có hai, không phải là thỏa mãn nhu cầu tâm lý của bọn họ, thì chính là thỏa mãn nhu cầu thân thể của bọn họ.
Cho nên hắn đang nỗ lực lấy lòng nàng.
Đây là dấu vết khắc sâu trong lòng hắn, lấy lòng bọn họ, hắn mới có thể sống sót.
Nếu hai phương pháp này đều vô dụng, hắn liền sẽ luống cuống sợ hãi, trừ việc không ngừng nói "Thật xin lỗi", hắn không biết chính mình còn có thể làm gì.
Bạch Dao rốt cuộc cũng mở miệng, "Ngươi vì sao phải xin lỗi?"
Hắn nâng đôi mắt mờ sương lên.
Bạch Dao: "Việc mang theo ngươi là ta tự mình quyết định, không có quan hệ gì với ngươi, cho nên ngươi không cần cảm thấy thiếu ta cái gì, cũng không cần dùng cái gì để trao đổi với ta."
Việc nàng cứu hắn, lại không có quan hệ gì với hắn.
Thời Cửu co rúc ở trong góc, thần sắc giật mình.
Bạch Dao còn nói: "Ngươi cách lò sưởi xa như vậy, không lạnh sao? Có muốn lại gần một chút không?"
Trong đôi mắt trống rỗng của Thời Cửu lần nữa khôi phục chút thần thái, hắn nhích người, cẩn thận tới bên cạnh nàng, cũng không dám chạm vào thân thể của nàng.
Bạch Dao cúi đầu sửa sang lại đồ vật trong ba lô của mình, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn.
Thời Cửu hai chân co lại, hắn ôm chân, cằm đâm vào đầu gối, trong ánh sáng trung tâm, làn váy màu trắng kia của nàng rơi trên mặt đất, nếp gấp cong lại, xinh đẹp một cách thú vị khó hiểu.
Thiếu niên chậm rãi vươn một bàn tay, lặng lẽ bắt lấy một góc nhỏ làn váy kia, nắm trong lòng bàn tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận