Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 105: Nói yêu đương, toàn thế giới đều thành ta tình địch (5) (length: 7187)

Ngày hôm sau, Bạch d·a·o tỉnh lại trên giường, nàng mở mắt nhìn trần nhà, dành mười phút để thống hận bản thân không có cốt khí, lại dễ dàng trúng mỹ nhân kế của hắn như vậy.
Phó Hoài: "Ta nguyện ý cùng ngươi, ngươi nên mang ơn, chứ không phải biết vậy đã chẳng làm."
Bạch d·a·o quay đầu nhìn, thiếu niên nghiêng người, đôi mắt đen quá phận nhìn chằm chằm nàng, không biết hắn tỉnh lại từ lúc nào.
Hắn có loại mị lực thần kỳ, dễ như trở bàn tay liền có thể điều khiển dục vọng của người khác, mà dục vọng của chính hắn, là vĩnh viễn không cảm thấy thỏa mãn.
Bạch d·a·o hỏi hắn: "Ngươi không cần đến trường học à?"
Phó Hoài nhíu mày, không quan trọng nói: "Trường học nghỉ rồi."
Bạch d·a·o lúc này mới nhớ tới tin tức báo cáo trường học của bọn họ xảy ra chuyện, sự tình lớn như vậy, chỉ sợ trước khi cảnh sát loại trừ được nguy hiểm, cũng sẽ không cho học sinh trở lại trường.
Bạch d·a·o nằm yên suy nghĩ viển vông, trong chăn có cánh tay ở eo nàng du di, còn đi lên trên.
Nàng không chút khách khí đẩy tay hắn ra: "Ta hiện tại không muốn."
Không ai có thể cự tuyệt hắn, chỉ cần hắn muốn, những kẻ điên cuồng truy đuổi hắn, mê luyến hắn như tín đồ kia, đều cam nguyện bị hắn đạp dưới chân, cho dù là vũ nhục, chỉ cần trong mắt hắn có chính mình, bọn họ cũng sẽ coi đó là mật đường.
Nhưng hắn đã mấy lần chịu thiệt ở chỗ Bạch d·a·o.
Bạch d·a·o không giống những con heo ngu xuẩn kia, nàng chưa từng đặt hắn ở vị trí đầu tiên, nàng chỉ lo bản thân tùy tâm sở dục, giống như là muốn yêu đương với hắn liền đưa ra kết giao, không muốn yêu đương với hắn, lại có thể dễ như trở bàn tay đề nghị chia tay.
Phó Hoài mất hứng thu tay, miệng còn ác liệt nói một câu: "Ta ở cạnh ngươi, ngươi lại không hiểu được đem toàn bộ dục vọng phát tiết trên người của ta, thật ngu muội."
Đúng vậy, chính là loại cảm giác này.
Phảng phất toàn thế giới đều là đại ngốc tử, chỉ có hắn là thông minh.
Nếu nàng không muốn, hắn còn chưa tính, dù sao kẻ mê luyến loại cảm giác thoải mái trên thân thể này không phải là hắn.
Phó Hoài chống một tay lên đầu, cao ngạo nhìn nàng: "Đi làm điểm tâm."
Bạch d·a·o nằm bất động: "Ta không đói bụng."
Hắn nói: "Ta đói."
Nàng hỏi ngược lại: "Ngươi đói bụng thì tự mình đi làm cơm, có liên quan gì tới ta?"
Phó Hoài mím chặt môi, trong con ngươi đen nhánh như có ác ý không giấu được, biểu tình trên gương mặt xinh đẹp rất khó coi.
Bạch d·a·o trước kia chiều hắn bao nhiêu, bây giờ đối với thái độ của hắn liền có bấy nhiêu qua loa.
Nghèo hèn phu thê trăm sự bi thương, những lời này thật đúng là không phải không có đạo lý.
Bạch d·a·o mặc kệ hắn, nhắm mắt lại ngủ bù.
Bảo Phó Hoài nấu cơm là không thể nào, hắn tức giận nằm trên giường, học bộ dáng của nàng nhắm mắt ngủ.
Dù sao xem cuối cùng ai chịu được ai.
Bạch d·a·o ngủ một giấc đến gần mười một giờ, quần áo ngày hôm qua đã không thể mặc, nàng lấy ra một cái váy trắng nhỏ trong tủ quần áo mặc vào.
Phó Hoài miễn cưỡng ngồi trên giường nhìn chằm chằm nàng.
Bạch d·a·o thu thập xong chính mình, cảm thấy ánh mắt của hắn, nàng nhìn qua.
Phó Hoài ngồi thẳng người, hướng nàng mở tay, vẻ mặt không ai bì nổi, giống như hắn triển lãm thân thể hoàn mỹ của mình cho nàng, chính là thiên đại may mắn của nàng.
Trước kia đều là như vậy, nàng mặc quần áo xong, liền sẽ quay đầu mặc quần áo cho hắn, bởi vì hắn không muốn đi học, thường xuyên sẽ nằm ỳ, lúc mặc quần áo cho hắn, nàng đều sẽ vội vàng, nhưng nàng xưa nay sẽ không làm hắn đau.
Bạch d·a·o liếc hắn một cái, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Phó Hoài thét chói tai: "Bạch d·a·o!"
Bạch d·a·o quay đầu, nàng móc móc tai, không chút để ý hỏi: "Làm gì?"
Hắn vẻ mặt cao ngạo, giọng nói tản mạn: "Mặc quần áo cho ta."
"Ngươi không có tay sao? Không tự mình mặc được à?"
Trong ánh mắt Phó Hoài lộ ra phẫn nộ, giống như tùy thời có chất lỏng ác độc theo viên lệ chí trước mắt hắn trượt xuống.
Không hề nghi ngờ, hắn là xinh đẹp.
Nhưng trong cái đẹp của hắn cho tới nay đều không chút keo kiệt trộn lẫn ác ý xấu xí.
Bạch d·a·o đều cảm thấy được hắn một giây sau lại muốn bắt đầu châm chọc giễu cợt, không ngờ chỉ qua hai giây, hắn liền khống chế xong cảm xúc.
Tiếp theo, ánh mắt hắn thả lỏng, trong giọng nói trong suốt của thiếu niên có vẻ ngọt ngào sền sệt: "Tỷ tỷ, có thể giúp ta mặc quần áo không?"
Hắn nhìn xem ái dục cùng si mê lưu chuyển trong mắt nàng, tựa như nàng đã thành kẻ có thể đạp quốc vương dưới chân.
Giống như là vị trí của bọn họ điên đảo, hắn mới là tín đồ ngu ngốc nhất của nàng.
Bạch d·a·o bĩu môi, từ trong túi to bên ngoài lôi ra mấy bộ y phục ném cho hắn: "Tự mình mặc đi."
Bộ dáng tiểu cục cưng Phó Hoài giả vờ ra bị chính hắn xé rách, hắn chán ghét nói: "Ta không mặc những thứ rác rưởi này!"
Bạch d·a·o: "Vậy không có biện pháp, ta chỗ này chỉ có quần áo ngươi trước kia để lại."
Hắn nói: "Ngươi đi mua cho ta đồ mới."
Bạch d·a·o: "Không có tiền."
Phó Hoài: "Bạch d·a·o!"
Nàng đã cất bước đi ra phòng ngủ mặc cho trong phòng ngủ người kia tức hổn hển kêu gào thế nào đều vô dụng.
Bạch d·a·o đứng ở trong toilet đánh răng, nàng tâm tình không tệ, phải nói từ lúc nàng không còn nuông chiều Phó Hoài tới nay, tâm tình của nàng đều rất tốt.
Phó Hoài gào thét không mặc những thứ rác rưởi kia, nhưng quần áo ngày hôm qua của hắn cùng váy của nàng đều bị làm dơ, hắn không có lựa chọn nào khác, Bạch d·a·o không mua quần áo mới cho hắn, hắn không mặc cũng phải mặc.
Phó Hoài ghét bỏ kéo kéo áo sơ mi trắng trên người mình, không khách khí phê bình một câu: "Thẩm mỹ khiến người ta ghê tởm."
Bạch d·a·o nhắc nhở hắn: "Đó là ngươi tự mình muốn mua quần áo."
Cái áo sơ mi này là lúc trước khi Bạch gia còn chưa phá sản Bạch d·a·o dẫn hắn đi dạo tiệm xa xỉ phẩm mua, Phó Hoài sinh hoạt cực kỳ xa hoa lãng phí, quần áo đắt đến mấy hắn nhiều lắm mặc hai lần liền không mặc.
Sau này Bạch d·a·o không có điều kiện kinh tế tốt như trước kia, không thể cơ hồ mỗi ngày dẫn hắn đi dạo cửa hàng bán đồ cao cấp, hắn mới không thể không hạ mình uyển chuyển đem quần áo mặc thêm vài lần.
Bạch d·a·o vừa đánh răng xong rửa mặt xong, hiện tại đang bôi loạn sản phẩm dưỡng da.
Phó Hoài đứng ở sau lưng nàng, xuyên thấu qua gương, vừa nhìn thấy đôi mắt lộ ra giễu cợt kia của hắn, nàng liền biết hắn muốn nói cái gì.
Bạch d·a·o: "Ta thiên sinh lệ chất, liền tính không dùng nổi sản phẩm dưỡng da đắt tiền, cũng không tổn hại mỹ mạo của ta."
Lời Phó Hoài còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị nàng nói trước, hắn không cam lòng nén trở về, gương mặt mất hứng.
Bạch d·a·o nhắc nhở hắn: "Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, ta đặt cơm hộp, đợi đã đến."
Trên bồn rửa tay bày một đôi cốc súc miệng tình lữ, trong chén màu xanh đặt một chiếc bàn chải chạy bằng điện màu hồng nhạt, đây là của Bạch d·a·o, trong một cái chén màu hồng nhạt khác đặt một chiếc bàn chải thông thường màu xanh, này đương nhiên nên là của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận