Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 176: Ta trúc mã không thể nào là một cái ngốc tử! (12) (length: 8530)

Kỳ Dã đang lái xe, hắn lười biếng liếc nhìn Bạch D·a·o, tranh thủ thời gian đưa tay ra đè lại chiếc áo khoác đang đắp tr·ê·n người nàng.
Bạch D·a·o sợ lạnh, nhưng hắn không sợ, hiện tại hắn chỉ sợ nàng sẽ bị lạnh.
Bạch D·a·o nói, nếu là phân chia di sản, vậy bọn họ đương nhiên phải đi!
Nghe nói mấy năm trước Kỳ Uyên cưới một tiểu kiều thê, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều với Kỳ Dã, sau này tiểu kiều thê này còn sinh đôi long phượng, hiện tại hẳn là cũng được bốn năm tuổi, con gái mỗi ngày được Kỳ Uyên sủng ái như tiểu c·ô·ng chúa, còn con trai thì ngày ngày muốn tranh giành lão bà với Kỳ Uyên.
Người một nhà thật là vui vẻ hòa thuận.
Bạch D·a·o còn nhớ rõ lúc trước Kỳ Uyên đã đối xử với Kỳ Dã như thế nào, ngược lại nàng không có ý định đến chỗ tiện nghi c·ô·ng c·ô·ng kia tranh sủng, chỉ là số tài sản nên chia cho Kỳ Dã, nhất định phải giành lấy.
Không thì chẳng lẽ lại đem số tiền này cho mẹ kế sinh hai đứa bé kia sao?
Bạch D·a·o nghĩ lại không nhịn được bắt đầu đau lòng cho Kỳ Dã, nàng nắm lấy một tay hắn, "Chúng ta ở ven đường nghỉ ngơi một lát đi."
Từ trạm phục vụ xuất phát, hắn đã lái xe liên tục hai giờ, cũng nên nghỉ ngơi, không thì sẽ thành lái xe mệt mỏi.
Kỳ Dã nghe lời dừng xe ở ven đường, ở đây hơn nửa ngày cũng không nhìn thấy chiếc xe thứ hai, xe của bọn họ đỗ ở nơi hai bên đều là cỏ khô trải rộng tr·ê·n đường cái, có vẻ hơi đột ngột.
Kỳ Dã tháo dây an toàn, cúi người ôm lấy nàng, hắn cúi đầu, dùng mặt cọ mặt nàng, truyền hơi ấm cơ thể mình sang cho nàng.
Ở nơi rét lạnh này, sự hiện hữu của hắn quả thực giống như một cái lò sưởi.
Bạch D·a·o thoải mái tựa vào trong lòng hắn, bị hắn vò qua vò lại, dần dần thân thể cũng nóng lên, nàng nâng khuôn mặt đã có huyết sắc lên, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Kỳ Dã cũng đang cười, thường cúi đầu hôn lên khóe môi của nàng.
Nàng nói nàng muốn dùng dáng vẻ hoàn mỹ nhất xuất hiện trước mặt những thân thích mắt chó coi thường người khác của hắn, cho nên không cho hắn làm hỏng lớp trang điểm môi của mình, hắn cũng không dám hôn quá mạnh, chỉ dám nhẹ nhàng chạm vào khóe môi ăn cho đỡ thèm.
Bọn họ vừa đến tuổi kết hôn liền đi đăng ký, có người nhìn thấy nữ hài xinh đẹp như thế kết hôn sớm như vậy, tự nhiên suy đoán có phải chàng trai này rất có tiền hay không.
Sau khi p·h·át hiện chàng trai này nói năng không lưu loát, khác hẳn người thường, ánh mắt của bọn họ đối với đôi vợ chồng mới cưới này lại càng kỳ quái.
Nhưng mặc kệ bên ngoài nói thế nào, tình cảm của bọn họ vẫn luôn rất tốt.
Kỳ Dã t·h·í·c·h chơi game, t·h·í·c·h cùng người khác t·h·i đấu, Bạch D·a·o liền ủng hộ hắn tham gia trận đấu, sau đó hắn được người ta nhìn trúng kỹ thuật, gia nhập đội eSport chuyên nghiệp.
Bởi vì hắn chưa bao giờ nói chuyện với người khác, rất ít phối hợp cùng đồng đội, đều là tự mình vụng trộm p·h·át triển, cuối cùng xoay chuyển tình thế, vì thế hắn có biệt danh "Người câm sói con".
Trước khi giải nghệ, hắn không hề tham gia các hoạt động của đội eSport, mỗi ngày đều tan làm đúng giờ, hắn đúng là có thực lực, không cần huấn luyện cường độ cao nhiều như vậy cũng không bị người ta đ·u·ổ·i kịp và vượt qua, thế nhưng việc gì hắn cũng không tham gia, đúng là quá không hòa đồng.
Huấn luyện viên khuyên hắn thỉnh thoảng cũng nên tham gia một hai lần liên hoan.
Kỳ Dã dùng điện thoại đ·á·n·h chữ: 【 ta phải về nhà nấu cơm cho lão bà ăn. 】 Lúc ấy một đám người đều k·i·n·h hãi.
Cái giới này của bọn họ tương đối hỗn loạn, còn thường xuyên có tin đồn ngủ b·ún, từng có người nói sau khi giành quán quân sẽ về nhà cùng bạn gái kết hôn, kết quả sau đó không kết hôn, mà còn bị lộ chuyện ngoại tình trong lúc yêu đương, tr·ê·n m·ạ·n·g ồn ào rất lớn.
Bọn họ đều là người trẻ tuổi, t·h·í·c·h chơi, người kết hôn sớm như Kỳ Dã ở độ tuổi này, tuyệt đối hiếm thấy!
Kỳ Dã giành được vài lần quán quân, đúng là kiếm được không ít tiền.
Các đội viên suy đoán cô gái kia vận khí tốt, nhặt được một chàng rể giàu có.
Sau đó ở một lần trước t·h·i đấu, bọn họ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, toàn thân hàng hiệu đến hậu trường đưa dâu tây mới hái cho Kỳ Dã, Kỳ Dã nắm tay nàng không chịu buông, bọn họ mới ý thức được mình đã sai.
Rõ ràng là tiểu t·ử Kỳ Dã này vận khí quá tốt, lại tìm được một bạch phú mỹ làm lão bà!
Không lâu sau đó Kỳ Dã liền giải ngũ, nghe nói hắn cảm thấy thời gian ở bên lão bà quá ít, hắn không muốn c·ô·ng tác, hắn muốn làm một người chồng nội trợ.
Các đội hữu ước ao ghen tị trả lời một câu: "Thật là có chí khí!"
Nếu có mỹ nữ lão bà nuôi, ai mà không muốn làm "cơm mềm nam"? (ăn bám vợ)
Bạch D·a·o nhìn khoảng cách hiển thị tr·ê·n bản đồ điện thoại, đại khái còn hơn ba giờ đường xe, nàng ôm chặt Kỳ Dã, nói với hắn, "Đến lúc đó chúng ta gặp người nhà họ Kỳ, chúng ta nhất định không được luống cuống, phải có khí thế, biết không?"
Kỳ Dã dùng sức gật đầu.
Bạch D·a·o đưa tay vuốt ve tóc mái của hắn, còn nói: "Dù sao đồ vật thuộc về ngươi, chúng ta không thể để người khác cướp đi, ngươi đừng sợ, ta sẽ luôn đứng về phía ngươi."
Nàng nói hùng hổ, chuyện bọn họ sắp đi làm tựa hồ không phải chia tài sản, mà là ra chiến trường.
Kỳ Dã cũng học theo dáng vẻ của nàng, biểu tình h·u·n·g ác, trịnh trọng gật đầu, tiếp đó liền "rắc" một tiếng c·ắ·n vào mặt nàng.
Đây là thói quen hắn không sửa được.
Sợ hắn sẽ c·ắ·n có vấn đề, Bạch D·a·o hiện tại trang điểm không dùng phấn nền, may mà nàng t·h·i·ê·n sinh có làn da đẹp; t·h·iếu trang điểm cũng không ảnh hưởng đến mỹ mạo của nàng.
Bạch D·a·o bị hắn c·ắ·n một cái, liền bị hắn giữ ở giữa cửa xe và thân thể hắn, nàng không chịu nổi phương thức c·ắ·n người của c·h·ó con này, cố ý cào vào phần thịt ngứa bên hông hắn.
Kỳ Dã p·h·át ra tiếng cười thanh thúy, cọ nàng càng ngày càng lợi hại.
Đúng lúc này, cửa kính xe đột nhiên truyền đến tiếng đập.
Bạch D·a·o giật nảy mình.
Kỳ Dã ôm nàng vào trong n·g·ự·c, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm bóng người ngoài cửa sổ.
Đó là một nam hài khoảng mười hai, mười ba tuổi, hắn mặc rất ít, sắc mặt tái nhợt, ôm thân thể r·u·n rẩy, hắn dùng ánh mắt đáng thương xin giúp đỡ từ người trong xe, rất dễ kích thích lòng trắc ẩn của người khác.
Trong ánh mắt Kỳ Dã càng thêm u ám, giống như một đôi đồng tử dã thú, p·h·át ra uy h·i·ế·p c·ắ·n xé.
Nam hài sợ hãi lui về phía sau một bước, nhưng hắn quá lạnh, chỉ nhìn chằm chằm Bạch D·a·o, đại khái là chắc chắn nữ nhân mềm lòng hơn nam nhân.
Quả nhiên, Bạch D·a·o hạ cửa sổ xe xuống, nàng hỏi: "Ngươi có chuyện gì không?"
Nam hài vẻ mặt đau khổ nói: "Ta lạc đường, không biết đây là đâu."
Bạch D·a·o: "Số điện thoại của ba mẹ ngươi là gì?"
Nam hài lắc đầu, ủ rũ, "Ta không nhớ rõ."
Bạch D·a·o lấy điện thoại ra, "Không sao, ta báo cảnh sát, ngươi ở đây chờ, sẽ có cảnh sát thúc thúc tới giúp ngươi."
Nam hài mừng rỡ, hắn yếu ớt đáng thương nói: "Bên ngoài lạnh lắm, dì ơi, có thể cho ta lên xe trước. . ."
Hắn còn chưa nói hết, cửa kính xe đã không lưu tình đóng lại, giây tiếp theo, xe khởi động, phóng đi.
Nam hài: "?"
Bạch D·a·o báo cảnh sát xong liền cất điện thoại, nàng bọc mình trong áo khoác của Kỳ Dã, thoải mái dựa lưng vào ghế, sắc mặt không tốt nói: "Tuổi còn nhỏ mà ánh mắt đã không tốt, đúng là hùng hài t·ử." (trẻ con hư)
Kỳ Dã nhìn nam hài trong gương chiếu hậu, hắn đứng cô đơn tr·ê·n đường cái, vẫn rất đáng thương, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không chú ý đến việc đôi chân hắn lơ lửng không chạm đất.
Kỳ Dã thu hồi ánh mắt, lấy ra một viên kẹo dâu tây từ trong túi bỏ vào tay Bạch D·a·o.
Bạch D·a·o xé vỏ kẹo, bỏ kẹo vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g, khi hắn đưa một cánh tay tới, nàng thuận thế nắm lấy, truyền hơi ấm cho nhau, nàng đột nhiên không còn tức giận.
Nàng hỏi: "Nơi rừng núi hoang vắng này, sao lại có một đứa trẻ lạc đường?"
Mắt Kỳ Dã lộ vẻ mờ mịt.
Bạch D·a·o nói: "Chuyện quỷ dị như vậy, hắn không phải là loại tiểu quỷ trong mấy câu chuyện quái đàm, sau khi được cho phép tiến vào không gian riêng tư của người sống, liền bắt đầu tìm kẻ c·h·ế·t thay đó chứ!"
Kỳ Dã mở to hai mắt, tỏ vẻ mình rất sợ hãi.
Bạch D·a·o sờ sờ tay hắn, cười thành tiếng, "Ta nói đùa thôi, tr·ê·n thế giới này làm sao có quỷ chứ? Chúng ta học Marx nhiều như vậy ở tr·u·ng học không phải là học uổng c·ô·ng!"
Ánh mắt Kỳ Dã âm u, vẻ mặt có chút khó nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận