Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 165: Ta trúc mã không thể nào là một cái ngốc tử! (1) (length: 7576)

Bạch Dao hiện tại rất bực bội, không chỉ là bực bội bình thường, mà là siêu cấp bực bội!
Nàng đang ngồi trong xe, nghe phụ thân lái xe lải nhải không ngừng, đại khái là bảo nàng ở trường học mới thu liễm bớt tính tình đại tiểu thư, hòa đồng với bạn học mới.
Hôm nay, nàng phải đến trường.
Chuyển trường nha, chuyện này cũng không phải không bình thường, nhưng vấn đề là, nàng phải đến trường mới là năm ba.
Đúng vậy; nàng bây giờ tay ngắn chân ngắn, chính là một học sinh tiểu học năm ba.
Bạch Dao đau đầu là cái hệ thống hạ đẳng không đáng tin kia lại biến nàng thành một học sinh tiểu học!
Học sinh tiểu học a, tương lai còn phải trải qua thi cấp ba và thi đại học, quan trọng hơn là, nàng dựa vào trạng thái của một học sinh tiểu học thì làm sao đi công lược bạn trai mạng định mệnh của nàng!
Phàm là người bình thường cũng không thể nào có tình yêu nam nữ với tiểu nữ hài đi!
Bạch Dao phát điên ôm đầu, thở dài thật sâu.
Đến trường học mới, có một nữ lão sư trẻ tuổi ở cửa trường chờ đón Bạch Dao.
Lão sư họ Triệu, chính là chủ nhiệm lớp nhất ban, nàng nhìn Bạch Dao ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp, trong chốc lát cảm thấy đứa nhỏ này thật giống búp bê đồng dạng đáng yêu, trong chốc lát lại có chút đau đầu.
Nghe nói đứa nhỏ này gia cảnh rất tốt, tính tình cũng không tốt lắm, Triệu lão sư mới công tác không lâu, nàng sợ chính mình không quản được đứa nhỏ này.
Hiện tại đang là giờ tan học, một đám tiểu thí hài ở trên sân thể dục không phải ngồi nghịch cát, là ở đuổi nhau chạy, mỗi một góc của trường học đều là âm thanh của bọn hắn, có thể đem người ta ầm ĩ đến đau đầu.
Trường học ở tiểu thành trấn không thể so với trường học ở thành phố lớn, các học sinh phần lớn là trạng thái thuần "tự nhiên", chơi lên vậy thì thật là ồn ào, Bạch Dao một đường đi tới, đã thấy hai học sinh năm nhất kéo quần lên mắt trông mong khóc muốn tìm lão sư.
Nói thật, nàng có chút đồng tình với mấy chủ nhiệm lớp tiểu học này, trừ dạy học, còn phải phụ trách giúp học sinh giải quyết hậu quả sau khi kéo quần, nàng tự vấn lòng mình, nàng thật sự làm không được.
Sau đó, Bạch Dao liền thấy một đứa bé đang lăn lộn trong bãi cát.
Là thật sự lăn lộn trong cát.
Đó là một nam hài thoạt nhìn không chênh lệch với nàng lắm, áo trắng, quần đùi đen, là đồng phục học sinh của trường này, mà hắn đang giang tay chân, khoa trương lăn từ bên này bãi cát sang bên kia, rồi lại từ bên kia lăn trở về.
Bạch Dao ngẩng đầu nhìn Triệu lão sư.
Triệu lão sư hiển nhiên cũng nhìn thấy đứa bé trong bãi cát, nàng đưa tay ấn thái dương đang nhảy thình thịch của mình, không ngừng hít sâu, cũng không biết nàng đã dùng lời gì để cố gắng khuyên nhủ bản thân một phen, mới khiến cho chính mình miễn cưỡng duy trì được bộ dạng giáo viên nhân dân ôn nhu.
Xem ra vị lão sư này đã không ít lần bị đứa bé kia làm cho tức giận.
Nam hài lăn vài vòng, lấy tay vỗ vỗ bãi cát, còn giống như rất vừa lòng với xúc cảm này, lại lộn một vòng.
Bạch Dao hỏi: "Lão sư, không cần phải để ý đến hắn sao?"
Triệu lão sư tận lực ôn hòa nói: "Hắn chơi chán sẽ tự ra."
Cũng không biết nữ lão sư trẻ tuổi đã trải qua bao nhiêu, nhìn bao nhiêu hình ảnh như vậy, lại thất bại bao nhiêu lần khuyên nhủ, mới có thể nói ra một câu như vậy.
"Nhưng là..." Bạch Dao nhìn sang bên kia bãi cát, "Hắn đang cởi quần."
Nam hài đứng ở bên cạnh bãi cát, một tay liền đem con chim nhỏ trong quần lôi ra, lại nhìn hắn nhấc một chân lên, tính toán "tè" ra dáng bộ dạng, làm cho người ta nghĩ tới chó con.
Triệu lão sư, bộ dáng ôn nhu bị phá vỡ, nàng kêu to tiến lên: "Kỳ Dã! ! ! Dừng lại cho ta! ! !"
Nam hài đang móc chim nhỏ, cổ áo bỗng nhiên bị người từ phía sau bắt lấy, cả người hắn đều bị nhấc lên, thân thể ở giữa không trung lảo đảo, ngẫu nhiên rơi xuống chút hạt cát.
Hắn lắc lắc, liền cùng Bạch Dao đối mặt.
Ánh mắt Bạch Dao tự nhiên mà vậy đi xuống, rơi vào con chim nhỏ đang tự do giữa không trung.
Triệu lão sư cuống quít từ phía sau đem quần của hắn kéo lên, tay hắn bị quần lót gảy một cái, thu tay, chim nhỏ cũng bị thu vào.
Trên người hắn quá bẩn, quần áo không có chỗ nào là sạch sẽ, mái tóc rối bù như tổ chim, gương mặt non nớt đã không nhìn ra được màu da ban đầu.
Nói hắn là từ trong đống rác chạy ra ngoài cũng có người tin.
Thấy Bạch Dao còn đang nhìn mình, hắn đột nhiên nhe răng trợn mắt hướng về phía nàng, lộ ra tư thế muốn cắn người, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, giống như con chó phát điên muốn gặp người liền cắn.
Hắn đang cảnh cáo nàng, bảo nàng không nên nhìn mình.
Bạch Dao đi về phía trước hai bước, tiếp đó nàng nâng tay, một cái tát liền đập vào đỉnh đầu của hắn, một tát này lực không hề nhẹ, thân thể hắn bị lực của bàn tay này làm cho đung đưa vài cái, trong lúc nhất thời bị tỉnh mộng.
Ngay cả Triệu lão sư cũng có chút phản ứng không kịp.
Bạch Dao nói: "Ta cho ngươi kêu vào mặt ta, tiểu bạo lộ cuồng!"
Kỳ Dã thân thể rụt về phía sau, đôi mắt đen bóng bất an đảo qua đảo lại.
Học sinh chuyển trường mới tới tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cái tính tình nóng nảy, chủ đánh chính là một chút văn học nổi điên không ủy khuất bản thân.
Về phần Kỳ Dã, đứa nhỏ này rõ ràng nhìn không bình thường, nàng mới không thèm để ý điểm này!
Dù sao nàng chính là không chịu ủy khuất!
Bạch Dao là người rất quan tâm đến hình tượng bên ngoài của mình, cho dù nàng hiện tại tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn là muốn để ý.
Nàng mặc đồng phục của trường này, áo trắng, quần váy đen, thế nhưng tóc đen của nàng được tết thành hai bím xương cá, sợi tóc được xử lý bằng một chiếc kẹp chữ nhất màu hồng nhạt pastel điểm xuyết trên tóc đen.
Hơn nữa môi nàng hồng răng trắng, mắt to tinh xảo xinh đẹp, cả người lúc bĩu môi, liền cùng công chúa kiêu ngạo trong truyện cổ tích không khác biệt lắm.
Kỳ Dã lấy lại tinh thần vì bị đánh, hắn dùng hết toàn lực thoát khỏi tay lão sư, dùng cả tay chân xông về phía Bạch Dao.
Bạch Dao ngã về phía sau trong bãi cát, ngã không đau lắm, nhưng nam hài ghé trên người nàng, dùng man lực nắm lấy bím tóc của nàng, đem bím tóc được chải chuốt tỉ mỉ của nàng biến thành hỗn loạn, tiếp đó hắn há miệng, cắn một cái lên khuôn mặt còn có chút trẻ con của nàng.
Bạch Dao kêu lên, một cái tát đánh vào mặt hắn, sau đó lật ngược hắn lại, đặt ở phía dưới, một đấm nện xuống mặt hắn.
Tất cả chuyện này bất quá chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Triệu lão sư nhanh chóng khom lưng muốn kéo hai đứa nhỏ ra, nhưng hai đứa bé này một đứa so với một đứa bướng bỉnh, một đứa so với một đứa không chịu nhận thua, đẩy ra lão sư trẻ tuổi đang can ngăn, hai người ngươi một cái, ta một quyền lại đánh nhau trong bãi cát.
Cát bụi tung bay, vốn dĩ chỉ có một tên điên lăn lộn trong bãi cát, hiện tại đã thành hai.
Triệu lão sư bị đẩy đến mức mông ngồi xuống đất, hôm nay nàng còn mặc quần trắng, lão sư trẻ tuổi này vừa mới tiếp nhận sự giày vò của đám trẻ con nghịch ngợm, cũng nhịn không được nữa mà bật khóc thành tiếng.
Nàng chỉ là muốn làm một giáo viên nhân dân mà thôi, nàng đời trước rốt cuộc là làm cái nghiệp gì, mới khiến nàng gặp phải những học sinh này a!
Vì thế, vào ngày đầu tiên Bạch Dao chuyển trường đến "Trường học trung tâm Nam Hoa trấn", tin tức nàng cùng tiểu dã nhân trong trường đánh một trận, còn đánh lão sư đến phát khóc liền được truyền ra ngoài, nàng cũng thành một cái truyền kỳ trong trường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận