Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 43: Bạn trai của nàng một tát đập chết một cái làm nũng quái (6) (length: 11601)

Bạch Dao đến trường học, đám học trò nhỏ đều đang ở cửa trường chờ nàng, vừa thấy nàng tới, tất cả bọn nhỏ đều cao hứng phấn chấn chạy tới.
Trong trấn không có nhiều trẻ con, lớp 2 mà Bạch Dao dạy chỉ có một lớp, trong lớp có năm bạn nhỏ mới, học sinh ít, đương nhiên giáo viên cũng không nhiều, Bạch Dao ngoài dạy ngữ văn, còn phải dạy khoa học và âm nhạc.
Nàng đem kẹo đã chuẩn bị sẵn giao cho lớp trưởng, bảo lớp trưởng chia cho từng đứa trẻ.
Lớp trưởng Hoa Hoa là con trai của ông chủ tiệm hoa, cùng với lớp phó Điều Điều từ trước đến nay không quá hợp nhau, hắn ôm kẹo, dương dương đắc ý liếc mắt nhìn Điều Điều.
Bạch lão sư đem kẹo cho hắn chia, mà không phải cho Điều Điều, hắn đắc ý lắm nha.
Điều Điều tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Bạch Dao sờ sờ đầu Hoa Hoa, "Hoa Hoa, phải hòa thuận với các bạn học nha."
Hoa Hoa ngoan ngoãn trả lời: "Ta biết rồi, Bạch lão sư."
Tiểu nam hài môi hồng răng trắng lớn đáng yêu, rất làm người khác thích.
Bạch Dao cười cười, nàng đẩy xe đạp đi vào lều để xe.
Phía sau Hoa Hoa nhất thời không chú ý, một bàn tay đột nhiên thò tới móc đi mắt trái của hắn, Hoa Hoa tức giận nhìn về phía Điều Điều, hắn cũng muốn ra tay với đôi mắt của Điều Điều thì người đi ở phía trước quay đầu lại.
Hoa Hoa vội vàng nâng một tay lên che mắt trái trống trơn của mình, mà Điều Điều thì vội vàng giấu tay đang nắm nhãn cầu ra phía sau.
Bạch Dao nói: "Hôm nay có bài tập, làm xong hết và đúng hết sẽ có khen thưởng cho các bạn nha."
Mấy đứa bé lập tức cao hứng lộ ra khuôn mặt tươi cười, đặc biệt là Điều Điều, nàng tràn đầy tự tin nói: "Ta nhất định có thể hoàn toàn đúng!"
Bạch Dao nhìn Hoa Hoa, quan tâm hỏi: "Hoa Hoa, mắt con làm sao vậy?"
Hoa Hoa nói: "Mắt con hơi ngứa."
Bạch Dao nhắc nhở: "Không được dụi mắt liên tục, như vậy không tốt cho mắt."
Hoa Hoa gật đầu, "Vâng ạ!"
Bạch Dao cất kỹ xe đạp, lại bảo bọn nhỏ sớm về lớp tự học, sau đó nàng xách túi đi vào tòa nhà dạy học trước, hôm nay nàng có tiết 1, còn phải đến phòng làm việc chuẩn bị một chút.
Cũng chính là sau khi Bạch Dao rời đi, Hoa Hoa và Điều Điều hoàn toàn đánh nhau.
Một chân của Hoa Hoa bị rút đi, đầu của Điều Điều bị xoay 180 độ, hai người ngã trên mặt đất đánh đến khó phân thắng bại, đám nhỏ bên cạnh thì xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, hô cố gắng.
Lớp trưởng và lớp phó oán hận chất chứa đã lâu, gần như ngày nào cũng phải đánh nhau một trận, đương nhiên bọn họ ở đây đều có thắng có thua, trẻ con còn nhỏ, không hiểu chuyện nha, đánh nhau cũng bình thường.
Bạch Dao đến văn phòng, các đồng nghiệp của nàng đã ngồi trong văn phòng, cùng nàng kết bạn là giáo viên số học, một nam giáo viên lớn tuổi, họ Ngô, hắn mỗi ngày đều mang bữa sáng đến trường ăn.
Hôm nay nhìn thấy Bạch Dao, hắn cũng nhiệt tình mời Bạch Dao, "Bạch lão sư, ta dùng nguyên liệu tươi mới làm bánh hoa hồng, cô ăn không?"
Ngô lão sư hẳn là tay nghề không tệ, mỗi lần làm đồ ăn phẩm chất đều rất tốt, nhưng hắn cực kỳ thích tương cà, bất luận ăn cái gì đều muốn phết lên trên một lớp tương cà thật dày.
Bạch Dao sáng sớm không có khẩu vị nặng như vậy, nàng cười nói: "Cảm ơn thầy nha, Ngô lão sư, tôi trước khi ra khỏi nhà đã ăn rồi, bụng còn no lắm."
Ngô lão sư có chút thất vọng, may mà giáo viên thể dục bên cạnh rất vui vẻ nếm thử đồ hắn làm, vì thế Ngô lão sư tâm tình lại tốt hơn.
Ngô lão sư cười nói: "Nghe nói lần này trong nhà máy về lô hàng mới, có mấy con heo da mịn thịt mềm, dùng để ăn sống chắc chắn rất ngon."
Giáo viên thể dục là một nam nhân trung niên hói đầu, họ Triệu, hắn ăn bánh hoa hồng đầy tương cà, chép chép miệng, liếm liếm môi nói: "Thầy tay nghề tốt; đến lúc đó tôi muốn đến nhà thầy ăn ké."
Ngô lão sư cười ha hả nói: "Thầy cứ yên tâm đi, lần nào lại có thể thiếu thầy ăn chứ?"
Bạch Dao đang chấm bài tập, nghe được bọn họ nói chuyện, nàng ngẩng đầu lên nói: "Ngô lão sư, chỗ thầy nếu có đường mua thịt tươi, thì mua giúp tôi mười cân nhé, Tiết Diễn hắn gần đây công tác rất vất vả, tôi muốn làm chút đồ ăn ngon cho hắn."
Kỳ thật là Tiết Diễn lột da tốn rất nhiều sức lực, nàng muốn cho hắn ăn nhiều thịt ngon để bồi bổ.
Nào ngờ nhắc tới Tiết Diễn, sắc mặt Ngô lão sư và Triệu lão sư đều có chút kỳ quái, Ngô lão sư cười khan một tiếng, "Được; nếu có cơ hội tôi sẽ giúp cô mua mười cân, nhưng tôi cũng không chắc chắn là nhất định có thể có a."
Bạch Dao nghe Ngô lão sư nói vậy, ý là hình như hắn không mua được thịt tươi, nàng gật đầu, "Đến lúc đó có thì tôi sẽ đưa tiền cho thầy."
Ngô lão sư yên tĩnh ăn, tâm trạng có chút thấp thỏm.
Bạch Dao là chủ nhiệm lớp, theo lý thuyết nàng cho dù không có tiết, cũng phải đợi đến lúc tan học mới có thể đi, bất quá hôm nay nàng muốn cùng Tiết Diễn đến nhà A Đông giúp đổi cửa sổ, cho nên nàng mời Ngô lão sư giúp trông đám trẻ lúc tan học, nàng xin phép rời trường học sớm một giờ.
Mấy đứa bé ghé vào cửa sổ nhìn bóng lưng Bạch Dao đạp xe đi xa dưới lầu, bọn chúng đồng loạt lộ vẻ mặt đau khổ, không nỡ Bạch Dao rời đi.
Trên bục giảng Ngô lão sư gõ bàn một cái nói, "Đều ngồi đàng hoàng cho ta! Hoa Hoa, tay và chân con lắp ngược rồi, Điều Điều đầu con cũng lắp ngược, còn có Tiểu Lôi, nhặt nhãn cầu con rơi trên mặt đất lên, Tiểu Mai con nhả ra cho ta! Không được gặm ngón tay A Toàn nữa! A Toàn con tắt cưa điện cho ta! Ồn ào quá!"
Mấy đứa bé bất đắc dĩ nghe lời ngồi ngay ngắn, ỉu xìu nhìn chằm chằm người trên bục giảng.
Ngô lão sư giơ ngón tay chỉ bảng đen, phía trên là bức tranh vẽ cơ thể người hắn vẽ, "Nào, hôm nay tiết học này chúng ta nói một chút về những điểm chí mạng trên người bọn họ."
Hôm nay là một ngày trời đầy mây, xế chiều không tính là nóng.
Qua 12 giờ trưa, Tiết Diễn liền không có tâm trạng làm việc ở tổ dân phố, hắn ngồi ở cửa trên bậc thang, co ro thân thể trốn dưới bóng mát của hoa cỏ, cằm tựa trên đầu gối, một đôi mắt đen u ám nhìn chăm chú vào hướng bên trái đường cái.
Những người trong khách sạn dưới sự sắp xếp của Giang Tầm chia thành mấy tổ đi trong trấn thu thập thông tin, nhưng bọn họ khi đi qua nơi này đều sẽ không tự chủ được đi vòng ra xa, cho dù hiện tại Tiết Diễn giống như một con chó lớn bị bỏ rơi, không có uy h·i·ế·p, nhưng bọn họ vẫn nhớ như mới một màn kia vào buổi sáng.
Trong trấn này người nào cũng không thích hợp, mỗi người đều âm trầm đáng sợ, cho dù thoạt nhìn bình thường như một người bình thường, nhưng không ai dám chắc "người bình thường" này đằng sau là loại người điên nào.
Điền Tô Tô theo Giang Tầm và Tra Lan đi mấy nơi, nàng đã mệt đến không chịu được, nhất là nàng cảm giác lòng bàn chân mơ hồ đau, bàn chân mềm mại của nàng khẳng định đã đỏ lên, Tra Lan không nỡ Điền Tô Tô da mịn thịt mềm phải chịu khổ, hắn muốn cõng nàng, nhưng Điền Tô Tô từ chối.
Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, đều là quật cường, "Ta mới không muốn ngươi cõng đâu, ngươi đã có vị hôn thê, ngươi cách ta xa một chút, ta không muốn đến lúc đó bị vị hôn thê của ngươi giận chó đánh mèo đâu."
Tra Lan nhíu mày, "Tô Tô, có phải Doãn Hoan Miên lại tìm ngươi nói gì không? Nàng có phải lại tìm đến ngươi gây phiền phức, bắt nạt ngươi?"
Còn may Doãn Hoan Miên cùng những người khác một tổ, nếu nàng ở đây nghe được những lời này, không tránh khỏi lại muốn cùng Tra Lan và Điền Tô Tô ầm ĩ một trận.
Điền Tô Tô giống như mèo con kiêu ngạo "Hừ" một tiếng, nàng mới không muốn phản ứng Tra Lan, nàng nhìn về phía Giang Tầm bên cạnh, Giang Tầm vẫn đang suy nghĩ, không chú ý tới ánh mắt của Điền Tô Tô.
Lúc này, bọn họ lại đi qua cửa tổ dân phố.
Tra Lan kéo Điền Tô Tô cách bóng người đen kia xa một chút, nói thật, Điền Tô Tô cũng còn sợ hãi chuyện hồi sáng, cho nên lần này ngược lại nàng không hất tay Tra Lan ra.
Nhưng mà bọn họ phòng bị Tiết Diễn như vậy, Tiết Diễn lại không thèm ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái.
Điền Tô Tô không khỏi có loại cảm xúc vi diệu, nàng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị nam nhân không để ý như vậy.
Tiếng chuông xe đạp vang lên.
Thanh niên nãy giờ bất động đột nhiên ngẩng mặt lên, theo bóng người nơi xa càng ngày càng gần, ánh sáng trong đáy mắt hắn cũng càng ngày càng sáng.
Người đạp xe mà đến, không nghi ngờ gì là cô gái có thể khiến người ta liếc mắt một cái kinh diễm.
Bạch Dao vừa dừng xe đạp, Tiết Diễn liền không kịp chờ đợi đứng dậy chạy chậm đến bên cạnh nàng, hắn khom người, hơi mím môi, đáng thương vô cùng nhìn nàng, "Dao Dao, hôm nay ta bị thương khi làm việc."
Bạch Dao liền vội vàng hỏi: "Bị thương ở đâu?"
Hắn giơ tay, Bạch Dao vội vàng cầm lấy tay hắn cẩn thận kiểm tra, cũng may nàng mắt tinh, mới phát hiện một chút vết đỏ nhỏ bên cạnh móng tay ngón trỏ của hắn, nàng liếc hắn một cái, "Đây là ngươi nhổ xước măng rô làm ra à?"
Hắn lý sự nói: "Rất đau."
Cái gì đau?
Chẳng qua là muốn nàng đau lòng hắn mà thôi.
Bạch Dao nâng tay lên, bắt lấy hai dây kéo ở mũ trùm đầu của hắn, cả khuôn mặt hắn đều bị áo liền mũ che kín, Tiết Diễn không nhìn thấy nàng, hắn hốt hoảng giơ tay sờ loạn, ra sức gọi tên nàng, "Dao Dao, Dao Dao..."
Bạch Dao buông lỏng tay đang kéo dây, hắn cuối cùng cũng đưa mặt mình ra được, nàng chọc chọc mặt hắn, "Lần sau không được dọa ta như vậy."
Tiết Diễn chậm rãi "A" một tiếng.
Ba người cách đó không xa nhìn một màn nam nữ trẻ tuổi vui cười đùa giỡn này, Tiết Diễn và Bạch Dao không có gì khác biệt với những cặp tình nhân bình thường, Tra Lan muốn nói Bạch Dao có thể hay không cũng giống Tiết Diễn, là một kẻ điên đáng sợ, nhưng nhớ tới cái c·h·ế·t của gã nhà giàu sáng nay, hắn ngậm miệng.
Tiết Diễn tự giác co chân dài ngồi ở ghế sau xe đạp, sau đó hắn thuần thục lấy ra một cây kem từ trong túi Bạch Dao, xé lớp giấy gói, bẻ đôi cây kem, hắn híp mắt, hạnh phúc nếm vị mát lạnh.
Bạch Dao nói thứ này toàn là nước đường, ăn nhiều không tốt, nhưng từ sau khi hắn không còn là kẻ ăn không ngồi rồi trong nhà, mà có công việc, nàng liền bằng lòng mỗi ngày đến đón hắn tan làm mang theo một cây kem cho hắn.
Bạch Dao nhắc nhở hắn một câu không được vứt rác bừa bãi, Tiết Diễn nghe lời nhét túi nilon vào trong cặp sách của mình.
Bạch Dao đang chuẩn bị rời đi, nàng đột nhiên có cảm giác ngước mắt nhìn về phía bên kia, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Điền Tô Tô.
Điền Tô Tô ngẩn ra, nàng cũng không biết vì sao, đột nhiên lại có chút chột dạ thu hồi ánh mắt, nàng nhìn chằm chằm Tiết Diễn cũng không có ý gì khác, chẳng qua là vì tò mò vì sao Tiết Diễn có thể lưu loát quyết đoán g·i·ế·t người, lại có thể biểu hiện không hề có uy h·i·ế·p như vậy.
Một tên s·á·t nhân ma đáng sợ chẳng lẽ lại có thể thật sự thích người phụ nữ kia sao?
Cùng là phụ nữ, Điền Tô Tô có thể cảm giác được Bạch Dao khi nhìn mình, trong ánh mắt mang theo ác ý.
Đợi đến khi Điền Tô Tô lại nhìn qua thì Bạch Dao đã mang theo Tiết Diễn rời đi.
Điền Tô Tô bĩu môi, thầm nghĩ Bạch Dao giống như Doãn Hoan Miên, luôn cảm thấy nam nhân của mình là tốt nhất, mà nàng chính là muốn đi quyến rũ nam nhân của bọn họ.
Điền Tô Tô: 【 Hệ thống ca ca, người ở đây thật đáng ghét. 】 Hệ thống cưng chiều nói: 【 Cho dù ngươi đáng ghét bọn họ, bọn họ cũng sẽ không đáng ghét ngươi. 】 Đúng vậy a, nàng đáng yêu như thế, ai lại nỡ ghét bỏ nàng đâu?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận