Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 145: Số hiệu rơi vào yêu đương ngày đó (15) (length: 7735)

Xung quanh còn có những người khác, bọn họ nhìn hai nam nhân vung tay đấm đá nhau, vài lần muốn khuyên can, nhưng thân thủ của hai nam nhân này vô cùng tốt, đánh nhau thật sự rất lợi hại, bọn họ căn bản không chen vào được.
Cuối cùng, khi Nguyễn Kiều Kiều bất lực khóc thành tiếng, hai nam nhân tuấn tú, mỗi người một vẻ mới dừng tay.
Nguyễn Kiều Kiều khóc lê hoa đái vũ, khuôn mặt mềm mại, nhu nhược đáng thương, "Lệ Thâm Tước, ngươi là người thân cận nhất của ta, còn có Cố Mạc Hàn, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, ta không muốn thấy các ngươi bị thương."
Nữ hài nói chân tình, đôi mắt đỏ hoe vì khóc giống như thỏ con, vừa đáng thương lại đáng yêu, cho dù nam nhân có lòng dạ sắt đá đến đâu cũng không nhịn được mà mềm lòng.
Lệ Thâm Tước hung hăng nhìn Cố Mạc Hàn, thò tay kéo Nguyễn Kiều Kiều vào lòng, động tác bá đạo này tràn đầy dục vọng chiếm hữu.
Cố Mạc Hàn cũng là nam nhân tuấn mỹ, vì có dòng máu khác thường, ngũ quan của hắn lập thể, khuôn mặt tinh xảo mang phong tình dị vực, làn da màu lúa mạch cho người ta cảm giác rất dã tính.
Nhất là vết sẹo trên mặt hắn, càng khiến hắn có vẻ hơi đáng sợ, tỏa ra cảm giác nguy hiểm mê người.
Cố Mạc Hàn thuộc quân đội khai thác, nói trắng ra, đội ngũ do hắn dẫn đầu chính là phụ trách đi thực dân ở những tinh cầu khác.
Trước khi hắn đến đích, phi thuyền đi trên tuyến đường an toàn, lại phát hiện khoang cứu thương trôi nổi trong vũ trụ.
Trong tinh tế pháp có quy định, mỗi một công dân đều nên, trong phạm vi năng lực của mình, tiến hành cứu viện theo chủ nghĩa nhân đạo với đồng bào gặp nguy hiểm, huống chi hắn còn là quân nhân, cho nên hắn đã cứu người trong khoang cứu thương lên phi thuyền của mình.
Trong hai chiếc khoang cứu thương, lại có ba người.
Lệ Thâm Tước, Phạn Cốc, và Nguyễn Kiều Kiều.
Đội khai thác thường đến những nơi hoang vu không bóng người, một đám đàn ông vừa thấy nữ sinh kiều kiều mềm mại như Nguyễn Kiều Kiều, lập tức là nội tiết tố phân bố, liên tiếp ân cần với Nguyễn Kiều Kiều, bất quá đều bị ánh mắt lạnh như băng của Lệ Thâm Tước dọa cho chạy mất.
Nhưng Cố Mạc Hàn không phải người thường.
Trong STARS liên minh, có hai người nổi danh tàn nhẫn, một là Lệ Thâm Tước, một là Cố Mạc Hàn.
Người trước lạnh lùng vô tình, giống như tu la mặt lạnh.
Người sau lưu manh dã tính, là kẻ điên coi thường quy củ.
Hai người kia vẫn luôn không ưa nhau, nhưng công việc của bọn hắn không có gì trùng lặp, vậy nên cho tới nay cũng coi như không có mâu thuẫn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cố Mạc Hàn ban đầu chỉ là tò mò về Nguyễn Kiều Kiều, thỉnh thoảng lại để ý một chút, như trêu đùa một con thỏ nhỏ, nhưng Lệ Thâm Tước càng cảnh cáo hắn tránh xa Nguyễn Kiều Kiều, hắn lại càng hứng thú phản nghịch.
Người khác sợ Lệ Thâm Tước, nhưng hắn sẽ không sợ.
Hiện tại, Lệ Thâm Tước ôm Nguyễn Kiều Kiều, công khai biểu thị chủ quyền của mình, Cố Mạc Hàn cũng chỉ giật giật khóe miệng, mang theo nụ cười không cam lòng yếu thế nhìn lại.
Khí lạnh trên người Lệ Thâm Tước càng nặng.
Nguyễn Kiều Kiều bị giam cầm trong n·g·ự·c nam nhân, lộ vẻ mặt xin lỗi với Cố Mạc Hàn.
Phạn Cốc thấy tình hình đã bình tĩnh, hắn hắng giọng một cái, đứng ra nói với Lệ Thâm Tước: "Quan chỉ huy, nơi này là tinh hệ hoang vu tinh của Tiên Nữ tòa."
Nơi này cũng là đích đến của đội Cố Mạc Hàn, chỉ là khi hạ cánh, phi thuyền của bọn hắn bỗng nhiên hệ thống hỗn loạn gặp trục trặc, mới từ không trung đột nhiên rơi xuống, hiện tại bên phía Cố Mạc Hàn, không tính hắn, cũng chỉ còn lại ba người.
Chính xác hơn, là hai người.
Một nam nhân vóc dáng cao gầy, bộ dáng coi như đoan chính, tên là Tư Đức Táo, là phó quan của hắn.
Một nữ nhân cao gầy, xinh đẹp đại khí, mặc chế phục màu đen, thân hình lồi lõm khiêu khích, tên là Hoa Hinh, là thanh mai trúc mã của Cố Mạc Hàn, cũng là vị hôn thê mà cấp trên chỉ định cho Cố Mạc Hàn.
Còn người còn lại không tính là người...
Trong rừng có động tĩnh, một bóng người nhanh chóng tới gần, cuối cùng dừng lại trước mặt mọi người.
Đây là đời mới nhất của quân dụng Hợp Thành, khác với dân dụng Hợp Thành, trên người hắn trang bị v·ũ· ·k·h·í và hệ thống vũ lực tân tiến nhất.
Đã từng có người đặt câu hỏi, liệu Hợp Thành như vậy có tạo thành uy h·i·ế·p cho nhân loại hay không.
Nhưng tất cả Hợp Thành đều bị người máy tam đại định luật hạn chế, bọn họ không thể cãi lời nhân loại, không thể làm tổn thương nhân loại, khi đã đạt được những điều kiện trên, mới có thể nói đến việc tự bảo vệ mình, cũng chính là bảo hộ tài sản tư nhân của chủ nhân.
Sự xuất hiện của Hợp Thành lan tràn tới mỗi một phương diện trong đời sống của Chí Nhân loại, đây sớm đã là xu thế.
Hoa Hinh cũng là đại gia tiểu thư, nàng chỉ cảm thấy hình ảnh Cố Mạc Hàn và Lệ Thâm Tước tranh giành tình cảm vì một nữ nhân rất chướng mắt, liền dẫn đầu dời ánh mắt, hỏi người chạy về: "23, tình huống phía trước thế nào?"
23 trả lời: "Trên tinh cầu này có sinh mệnh tồn tại, tư liệu không đủ, ta không thể phán đoán liệu có nguy hiểm hay không, phía trước có dấu vết hoạt động của nhân loại, từ dấu vết cho thấy, là hai người."
Cố Mạc Hàn hỏi: "Kết quả quét xem là gì?"
23 vô tình nói: "Cách nơi này hai mươi km, có một chiếc thuyền thu gom rác thải thuộc về 'thiên đường đảo'."
Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc, "Vậy có phải nói rõ ở đó có người không? Chúng ta có thể nhờ bọn họ giúp đỡ!"
Lệ Thâm Tước và Cố Mạc Hàn lại cảm thấy tình huống không lạc quan.
Thuyền rác không nên đến tinh cầu hoang vu này, nó xuất hiện ở đây, chỉ có thể chứng minh chiếc thuyền kia cũng gặp trục trặc mới hạ cánh xuống đây.
Nhưng mà phi thuyền của bọn hắn đã hỏng, hiện tại cũng chỉ có thể đi xem chiếc phi thuyền kia là tình huống gì.
Đoàn người đi về phía mà 23 nói.
Nguyễn Kiều Kiều tò mò nhìn 23, cảm thấy có loại cảm giác rất thần kỳ.
23 cũng mặc chế phục màu đen, vai rộng eo hẹp, thân cao chân dài, bóng lưng cao ngất, mặc kệ đường trong rừng có gập ghềnh thế nào, mỗi bước hắn đi đều rất vững.
Tự nhiên, khuôn mặt của hắn cũng được thiết kế theo vẻ ngoài mà quần chúng yêu thích, sạch sẽ tuấn tú.
Bởi vì là Hợp Thành phục vụ quân đội, không giống như Hợp Thành dân sự cho người ta cảm giác thân cận, tính cách của bọn họ được thiết lập là dị thường bình tĩnh, trên mặt cũng sẽ không có bất kỳ biểu tình gì.
Điều này luôn nhắc nhở nhân loại, hắn chỉ là một cỗ máy không có tình cảm mà thôi.
Cho nên nếu muốn hắn chấp hành nhiệm vụ nào đó cần phải c·h·ế·t trên chiến trường, cũng sẽ không khiến người ta có gánh nặng tâm lý.
Số hiệu của hắn là 23, là vì trong đội của Cố Mạc Hàn, số 1 đến 22 đã báo hỏng trong nhiệm vụ trước đó.
Lệ Thâm Tước mang theo Nguyễn Kiều Kiều đi sau cùng, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều cố sức nhìn chằm chằm 23, hắn nhíu mày tỏ vẻ không vui, khom người nhẹ nhàng cắn vành tai hồng hào đáng yêu của Nguyễn Kiều Kiều.
"Kiều Kiều, nàng mà nhìn hắn thêm một cái, ta sẽ tháo rời hắn."
Lời nói bá đạo lạnh lùng như vậy vang vọng bên tai Nguyễn Kiều Kiều, thân thể nàng không khỏi mềm nhũn, hốt hoảng thu tầm mắt, trừng hắn không chút khí thế.
Thật đáng yêu như thỏ con mềm mại.
Lệ Thâm Tước đặt tay lên vòng eo mềm mại của nàng, thấy vành tai nàng càng thêm đỏ ửng, trong mắt rốt cuộc cũng có chút vừa lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận