Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 52: Bạn trai của nàng một tát đập chết một cái làm nũng quái (15) (length: 7404)

Nàng đối với hắn quá ôn nhu.
Tiết Diễn càng ngày càng có một loại cảm giác chán ghét bản thân, hắn vùi đầu vào cổ nàng, chóp mũi quanh quẩn đều là hương vị trên người nàng, thanh âm hắn khẽ run, "Dao Dao, ta không tốt chút nào; nàng yêu thương ta như vậy, nhưng ta còn luôn luôn làm nàng lo lắng, ta biết ta không nên ghen với hài tử, nhưng là ta nhịn không được..."
Bạch Dao nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu hắn, mái tóc màu đen sờ lên rất mềm mại, khiến lòng nàng cũng mềm nhũn ra, "Tiết Diễn, trong lòng ta, trên thế giới này không có người nào vượt qua ngươi."
Giọng hắn buồn buồn, "Cũng bao gồm cả hài tử sao?"
Bạch Dao bật cười nói: "Đương nhiên cũng bao gồm cả hài tử, ngươi trong lòng ta vĩnh viễn là người quan trọng nhất."
Tiết Diễn hơi ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng cọ mặt vào mặt nàng, quyến luyến cọ cọ hôn hôn, mặc kệ những lời này của Bạch Dao có phải là để an ủi hắn hay không, chỉ cần có thể nghe được những lời này từ nàng, hắn nên cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng Bạch Dao lại không dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Nàng nâng mặt hắn, trong bóng tối, nàng không thấy rõ sắc mặt của hắn, nhưng nàng biết hắn có thể nhìn rõ nàng, cho nên thần sắc ôn nhu của nàng lộ ra trịnh trọng, "Vốn ta tính đợi sau khi tan việc hôm nay, ta sẽ cùng ngươi nói chuyện cho rõ ràng, không nhận ra được sự sợ hãi và lo lắng của ngươi, đây là lỗi của ta, cho nên hiện tại chúng ta phải tranh thủ thời gian nói chuyện cho rõ ràng."
Bạch Dao nói: "Ngồi cho ngay ngắn, không được cựa quậy."
Tiết Diễn nghe lời ngồi thẳng người, đáng tiếc nàng trong bóng tối không nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của hắn, nếu không nàng nhất định phải khen ngợi hắn một phen.
Bạch Dao nắm tay hắn, "Ta nói rõ trước, bất luận ta có hài tử hay không, không còn nghi ngờ gì nữa, ngươi đều là người ta yêu nhất, đương nhiên, ta không phủ nhận, hài tử ra đời, ta cũng sẽ yêu thương nó, nhưng ta yêu nó chỉ vì một lý do, bởi vì nó là hài tử của ta và ngươi, ta yêu ngươi, cho nên ta sẽ yêu nó."
Tiết Diễn cúi đầu nhìn Bạch Dao nắm tay mình, hắn trầm mặc không nói.
Bạch Dao nói tiếp: "Thật ra, ta cũng không ngờ mình sẽ mang thai, ta còn tưởng rằng giữa chúng ta sẽ không có con."
Trước đó nàng còn cảm thấy bọn họ cách ly sinh sản, cho nên có thể thoải mái chơi đùa, nhưng mà tình huống của Tiết Diễn phức tạp hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Bạch Dao nói: "Đứa nhỏ này không chỉ là của ta, mà còn là của ngươi, cho nên nên giữ hay bỏ, chúng ta nên cùng nhau thương lượng rồi quyết định, ngươi muốn ta sinh đứa nhỏ này ra không?"
Nghe được câu hỏi này, Tiết Diễn ngơ ngác ngước mắt nhìn nàng, "Dao Dao?"
Hắn không chắc chắn, bởi vì không tự tin, cho nên không dám tin.
Nhưng Bạch Dao lại khẳng định suy nghĩ của hắn, "Tuy rằng ta chưa từng làm mẹ, nhưng ta cảm thấy cha mẹ có trách nhiệm nên đảm bảo con của mình được sinh ra trong yêu thương và kỳ vọng, nếu ngươi chưa chuẩn bị tốt để làm cha, chúng ta vẫn còn cơ hội lựa chọn."
Tiết Diễn: "Nhưng mà, nhưng mà nó cũng là con của Dao Dao..."
Bạch Dao thở dài, nàng đưa tay sờ mặt hắn lạnh ngắt, ngón tay dính vết nước mắt nơi khóe mắt hắn, giọng nàng chậm rãi: "Tiết Diễn, tại sao ngươi lại cho rằng một trứng thụ tinh chưa thành hình trong bụng ta, lại quan trọng hơn ngươi?"
Tiết Diễn dường như trong nháy mắt rơi vào tình cảnh mê mang và bất lực nhất cuộc đời, đầu óc hắn trống rỗng, quên cả lời nói, quên cả nhịp tim, cũng quên cả thở.
Hắn chưa bao giờ biết, thì ra mình cũng có một ngày được người ta thiên vị vô điều kiện đến mức tận cùng, loại thiên vị này vượt qua tình thân, tình yêu, giống như là sự ràng buộc sâu sắc nhất trên thế gian chưa từng có từ nào có thể hình dung được nàng thiên vị hắn.
Có lẽ đứng ở góc độ khách quan mà nói, sự phóng túng và bao dung vô điều kiện của nàng dành cho hắn, đã sớm có thể dùng hai chữ "mù quáng" để hình dung.
Khi còn nhỏ hắn bất quá chỉ là một loài bò sát ghê tởm trốn ở xó xỉnh âm u, chỉ cần con người vứt cho chút đồ thừa cũng sẽ tranh giành nhét vào bụng.
Hiện tại hắn vẫn chưa sửa được thói quen trốn ở xó xỉnh âm u.
Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mình là một sự tồn tại đáng bị người ta chán ghét, vậy mà bây giờ nàng lại cùng hắn trốn trong không gian nhỏ hẹp tối tăm này, nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn.
Khi hắn biến thành rắn thì nàng không ghét bỏ làn da lạnh lẽo của hắn sao?
Khi hắn nhịn không được lén bắt chuột trong sân, bẩn thỉu chạy đến cầu ôm nàng, nàng sẽ không chán ghét mùi hương trên người hắn làm bẩn quần áo của nàng sao?
Mỗi lần hắn không biết thỏa mãn muốn trao đổi mùi hương trên người với nàng thì nàng sẽ không... Sẽ không ghét bỏ hắn ngay cả hài tử cũng không bằng, chỉ biết mỗi ngày bám lấy nàng, làm phiền nàng sao?
Nàng nói —— hắn là người quan trọng nhất của nàng, dù là hài tử cũng không bằng hắn.
Bạch Dao ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn, "Tiết Diễn, ta yêu ngươi."
Hàng mi ướt át của hắn run rẩy, trong đôi mắt đen sương mù mông lung, làm mờ ánh mắt.
Rõ ràng đã có thể xác định mình là người quan trọng không thể thay thế đối với người mình yêu, nhưng hắn vẫn không cười nổi, mà là cả người đều theo trái tim bị rót đầy thứ gì đó khó hiểu trở nên nặng trĩu.
Thì ra hắn cũng có thể nhận được tình yêu cố chấp đến như vậy.
Trong bóng tối, Bạch Dao nghe thấy giọng nam nhân run rẩy:
"Dao Dao, ta, ta ngồi không yên... Ta có thể... Có thể cúi người ôm nàng không?"
Bạch Dao cười, "Được."
Ngay sau đó, nàng bị người ôm vào lòng, đây là một cái ôm rất chặt, nếu là bình thường, nàng tuyệt đối sẽ đẩy đầu hắn ra, không khách khí hỏi hắn có phải muốn siết chết nàng hay không.
Nhưng bây giờ nàng không nói gì, chỉ là phối hợp rúc vào lòng hắn, yên tâm lắng nghe nhịp tim đập không có quy luật của hắn.
Tâm tình hắn đã mất kiểm soát, cái đuôi không tự chủ được chui ra, không gian trong tủ không đủ, đuôi hắn lọt ra ngoài cửa tủ, hơi có chút khiết phích trong không gian chật hẹp tối tăm này.
Bạch Dao bị cái đuôi rắn màu trắng mà người thường cho là kinh khủng quấn chặt lấy, nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau nước mắt nơi khóe mắt hắn, trước sau như một giao quyền lựa chọn vào tay hắn, "Tiết Diễn, ngươi muốn đứa nhỏ này không?"
Ánh mắt Tiết Diễn khẽ run, hắn đối diện với ánh mắt cô gái.
Đôi mắt đẹp của nàng phản chiếu khuôn mặt yếu ớt nhút nhát của hắn, ánh mắt nàng quá ấm áp, hắn bỗng nhiên có vô cùng dũng khí.
Tiết Diễn cọ cọ tay nàng, "Dao Dao, ta muốn nó."
Bởi vì đó là con của hắn và Dao Dao, cho nên hắn nguyện ý cố gắng yêu thương nó.
Bạch Dao cố ý hỏi hắn: "Ngươi đã chuẩn bị tốt gánh vác trách nhiệm của một người cha chưa?"
Hắn gật đầu, "Ta sẽ cố gắng học tập."
Bạch Dao: "Vậy sau này ngươi không được dẫn nó đi bắt chuột."
Hắn nói: "Được, ta không dẫn nó đi bắt chuột."
Bạch Dao: "Làm cha còn phải cho con tiền tiêu vặt, ngươi có đồng ý không?"
Tiết Diễn hơi mím môi, "Ta có thể chia cho nó một đồng."
Tiền tiêu vặt của hắn một tuần mới có mười đồng, hắn nguyện ý chia cho nó một phần mười, đây đúng là tình thương của cha như núi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận