Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 101: Nói yêu đương, toàn thế giới đều thành ta tình địch (1) (length: 7495)

Bạch Dao suy đoán hẳn là trong khoảng thời gian này, bạn trai nàng có thể sẽ nói lời chia tay với nàng.
Nguyên nhân rất đơn giản, nhà nàng phá sản, hiện tại nàng còn đang cố gắng tham gia kỳ thi vào bệnh viện công, thật vất vả mới qua được vòng thi viết và phỏng vấn, dĩ nhiên là nàng không có nhiều tiền như vậy để nuôi hắn.
Mà bạn trai nàng lại là điển hình của loại đàn ông "ăn bám", chi phí ăn mặc đều muốn thứ tốt nhất, chất lượng cuộc sống chỉ cần kém một chút, hắn đều sẽ "âm dương quái khí".
Trước kia nàng đúng là trúng tà, mới chủ động đề nghị kết giao với thiếu niên kém mình mấy tuổi, bây giờ nghĩ lại, chính là hối hận, hết sức hối hận!
Bạch Dao xách túi đồ đi trên đường, nàng bắt đầu suy nghĩ, nếu hắn không đề cập tới chuyện chia tay, vậy thì nàng cũng phải nói ra chuyện này mới được.
Không thì chỉ bằng chút tiền lương này của nàng, nàng thật sự nuôi không nổi hắn!
Chuông điện thoại di động vang lên vô số lần, loại người mà chỉ cần nàng không nghe điện, liền sẽ liên tục gọi điện thoại tới, trừ hắn ra, không còn ai khác.
Bạch Dao kéo thân thể nặng nề đi tới cửa chung cư cho thuê, lấy chìa khóa mở cửa, trong nháy mắt, bên trong liền chạy ra một thiếu niên mặc đồng phục học sinh.
Hắn bất mãn oán giận, "Ngươi chậm quá, ta đợi ngươi rất lâu rồi!"
Bạch Dao liếc mắt nhìn hắn, đổi dép lê, tùy ý trả lời một câu: "Ta đi bộ về, đương nhiên là chậm."
Hắn không hiểu hỏi: "Vì sao không đi xe?"
Bạch Dao đem túi đồ đặt ở trên bàn, thản nhiên đáp: "Tiết kiệm tiền."
Hắn "A" một tiếng, sau đó liền đi lật đồ trong túi mua hàng, không thấy được món mình muốn ăn, hắn mím môi, vẻ mặt xinh đẹp hiện lên thần sắc mất hứng, "Cá tử tương của ta đâu?"
Bạch Dao ngồi phịch ở trên ghế sofa thổi quạt, yếu ớt nói: "Đắt quá, không mua."
Thiếu niên nhướn mày, trực tiếp đi tới trước mặt nàng, chặn hết cả gió, hắn nói: "Đi mua."
Bạch Dao vươn chân đá hắn ra, "Không cần."
Hắn tức giận hỏi: "Có phải ngươi không yêu ta?"
Bạch Dao giương mắt, trong lòng khó hiểu xuất hiện một ý nghĩ, thiếu niên diễm lệ xinh đẹp như hắn, ai sẽ không yêu đâu?
Xác thực, hắn có một gương mặt đẹp.
Mái tóc màu trắng, làn da mỏng manh, đồng phục học sinh xanh trắng đan xen rất rộng rãi, càng có vẻ thân hình cao gầy của hắn có chút gầy yếu, thoạt nhìn vô hại lại mềm yếu.
Dưới mắt trái có một nốt ruồi lệ, vừa vặn điểm xuyết, lại tự dưng thêm vài phần u ám, cùng làn da lạnh lẽo, cực giống họa bì quỷ trong truyện xưa, dùng túi da xinh đẹp đi hấp dẫn người vô tội.
Mọi người khi nhìn thấy hắn, cái nhìn đầu tiên đều sẽ không tự chủ được bị bề ngoài của hắn hấp dẫn, ngay cả Bạch Dao cũng không ngoại lệ.
Bạch Dao còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn.
Ở hành lang của một khách sạn, một nữ hài mặc âu phục màu trắng, dáng người cao ráo, ăn mặc rất xinh đẹp, tóc bạch kim dài được tết thành hai đuôi ngựa, đuôi tóc hơi xoăn gần như rũ xuống đến hông.
Người xinh đẹp như vậy, không ai có thể làm ngơ.
Cũng bởi vì quá mức xinh đẹp, cho nên sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.
Một nam nhân chặn nàng ở góc tường, trong lời nói đều mang theo si mê điên cuồng.
Nàng bình tĩnh nhìn nam nhân, trên khuôn mặt quá mức xinh đẹp mà lộ ra sắc bén là thần sắc cao cao tại thượng, cho dù bị vây chặt, nàng vẫn như một nữ vương vênh váo tự đắc, không biết nhận thua là gì.
Thoạt nhìn, tuổi nàng không lớn, có lẽ còn chưa trưởng thành.
Bạch Dao lúc đó đầu óc cũng nóng lên, nàng đi qua, chắn nữ hài ở sau lưng, nếu nam nhân không đi, nàng sẽ báo cảnh sát.
Nam nhân nghe được hai chữ "báo nguy", trong mắt rơi vào si cuồng có chút khôi phục lý trí, hắn tựa hồ lâm vào một loại tự mình rối rắm, nữ hài tóc trắng vừa gặp này có lực hấp dẫn nghiêm trọng đối với hắn, nhưng lý trí còn sót lại nói cho hắn biết, hành vi hiện tại của hắn là không đúng.
Cuối cùng hắn ở trong không nỡ, mang theo một loại tâm lý mâu thuẫn tới cực điểm rời đi.
Bạch Dao lúc đó quay đầu lại, không bỏ qua ám quang màu đỏ mơ hồ lóe lên trên người nữ hài, nàng chậm rãi che miệng, không nghĩ tới thế giới này lại chơi lớn như vậy, để nàng công lược một nữ nhân!?
Nữ hài được giải vây, một chút cũng không có lòng cảm kích, nàng khoanh tay, giữa lông mày đều toát lên vẻ cao ngạo, "Này, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì?"
Là giọng nam sinh.
Bạch Dao chậm chạp nhận ra, nữ hài xinh đẹp này kỳ thật là nam, nàng trầm mặc một hồi, sau đó hỏi một câu hỏi, tạo thêm vô số vấn đề phiền toái cho tương lai của mình: "Ngươi có người trong lòng không? Nếu không có, muốn thử yêu đương với ta không?"
Đôi mắt xinh đẹp của hắn đảo quanh, sau đó liền cười nói: "Được."
Trong giọng nói của hắn đều là ngả ngớn, nhất kiến chung tình đương nhiên là không thể, đây giống như một trò chơi thú vị, mà hắn muốn xem Bạch Dao sẽ kiên trì được bao lâu trong trò chơi này.
Sự thật chứng minh, Bạch Dao không nên lắm miệng!
Kể từ khi kết giao với hắn, nàng trải qua liên tiếp những chuyện phiền toái, một đám nam nhân và nữ nhân đều bởi vì sự hiện hữu của hắn mà coi nàng là tình địch, nếu không phải kỹ năng sinh tồn của nàng đầy điểm, nàng không biết ngày nào đó lại lật thuyền trong mương!
Bạch Dao vẫn luôn trầm mặc không nói, hắn mím môi, khó chịu trong mắt gần như hóa thành u ám thực chất rơi ra, "Ngươi nói sẽ vẫn yêu ta, thế nào, bây giờ ngươi liền mất kiên nhẫn với ta?"
Bạch Dao thở dài, nàng mệt mỏi đổ vào trên ghế sofa, "Phó Hoài, hiện tại ta rất mệt mỏi, ngươi để ta nghỉ ngơi một hồi đi."
"Không cho nghỉ ngơi!" Hắn ngồi lên ghế sofa, kéo thân thể mềm nhũn của nàng lên, "Cá tử tương của ta! Trước kia ngươi đều sẽ mua cá tử tương cho ta ăn!"
Tuổi hắn còn nhỏ lại không hiểu chuyện, cố tình có loại nhận thức, cả thiên hạ đều tranh nhau chen lấn đi thỏa mãn hắn, Bạch Dao đột nhiên không sủng hắn như vậy, hắn không thể nào tiếp thu được.
Bạch Dao cũng nói thật, "Đồ đắt tiền như vậy, không có tiền mua."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn, ngũ quan tinh xảo có chút vặn vẹo, "Cho nên nói, tóm lại, ngươi chính là không muốn yêu ta!"
Hắn chất vấn: "Sao ngươi có thể không yêu ta! Ngươi nói sẽ yêu ta vô điều kiện, sẽ luôn sủng ái ta, chúng ta mới kết giao bao lâu, ngươi đã thay đổi!"
Bạch Dao hiện tại chính là một con cá muối, nàng bị hắn lắc qua lắc lại, lười biếng nói: "Ngươi có thể đừng gây sự được không?"
"Ngươi lại còn nói ta gây sự!" Phó Hoài đứng lên, cặp mắt xinh đẹp của hắn trợn to, bên trong gần như có hàn quang phụt ra, ghen tị xấu xí khiến dung nhan như thần của hắn cũng biến thành tràn đầy tính công kích, "Bạch Dao, có phải ngươi yêu người khác rồi không? Có phải tiểu biểu tử nào bên ngoài quyến rũ ngươi? Nên ngươi mới không muốn ta, phải không?"
Bạch Dao bình tĩnh giải thích, "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta thật sự không có thay lòng đổi dạ."
Hiện tại nàng bình tĩnh, chỉ làm cho hắn càng thêm điên cuồng.
Phó Hoài cắn môi, hắn buông lỏng tay đang nắm Bạch Dao ra, cười lạnh một tiếng, "Ngươi ở bên ngoài có người thì có người thôi, ta một chút đều không để ý, dù sao trên thế giới này còn rất nhiều người tặng đồ cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận