Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 241: Cái này giám ngục trưởng có chút điên (12) (length: 7403)

Bạch Dao đoán không sai, người đàn ông này đúng là rất tốt tính.
Cho dù là hôn môi, hắn cũng rất quy củ, đôi tay cũng không sờ loạn, trừ bỏ lướt qua liền dừng lại, hắn sẽ không tiến sâu hơn, chỉ có Bạch Dao phát ra tín hiệu khiến hắn tiếp tục, thì hắn mới cẩn thận ôm nàng vào người, cọ xát cánh môi, ngậm nhẹ đầu lưỡi nàng.
Đêm khuya, Bạch Dao nằm trên giường, còn đang hồi tưởng lại nụ hôn kia.
Nàng cầm chăn che đầu mình, lại hưng phấn lăn một vòng trên giường, loại cảm giác này giống như hái xuống một đóa hoa cao lãnh, phá vỡ vẻ thanh lãnh của nam nhân, khiến hắn rơi vào tình và dục.
Cảm giác kích thích này thật khó diễn tả bằng lời!
Bạch Dao che khuôn mặt nóng bừng của mình, nàng đã không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy thêm nhiều dáng vẻ thất thố của nam nhân thành thục cấm dục kia!
Trong phòng tối tăm, nam nhân buông lỏng ngồi dựa trên ghế nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, hắn đã không còn vẻ ôn hòa nghiêm túc thường ngày, mấy nút áo sơ mi trắng đã mở, phía trên xương quai xanh tinh xảo, hầu kết khẽ động, lộ ra vài phần lười biếng.
Tiêu Vọng một tay khẽ vuốt khóe môi, trong mắt hắn tràn ra vẻ u ám thỏa mãn quá mức nồng đậm, giống như có thể tùy thời hóa thành thực chất, chôn giấu dục vọng muốn rơi ra ngoài.
"Dao Dao."
Hắn gọi một tiếng.
Tiếng cười khẽ vang lên, giọng điệu hắn bỗng nhiên thay đổi, "Dao Dao Dao Dao Dao Dao —— "
Thân thể lan tràn ra bản năng đã mãnh liệt đến mức hắn không khống chế được.
Một tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên, là âm thanh tháo khóa dây lưng.
Thân thể nam nhân hơi cong, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng từ màn hình, cũng phảng phất đến gần cô gái hơn, hắn một tay miêu tả bóng dáng cô gái trong màn hình, ánh mắt cố chấp mang theo vẻ bệnh trạng đáng sợ.
"Dao Dao, ta Dao Dao." Hắn nói: "Rất thích ngươi."
Sáng sớm hôm sau, mưa bên ngoài đã tạnh.
Bạch Dao cố ý dậy sớm, nàng cầm công cụ, nhẹ nhàng gõ cửa phòng bên cạnh.
Cửa phòng từ bên trong mở ra, nam nhân ôn hòa mỉm cười, "Chào buổi sáng."
Hắn hẳn là mới thức dậy không lâu, còn chưa mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh rộng rãi thoải mái, cùng một chiếc quần đen dài phác họa đôi chân dài, chân mang đôi dép lê bằng bông.
Mái tóc đen còn có chút lộn xộn, lại toát ra vẻ lười biếng không chút để ý.
Hắn một thân trang phục ở nhà, hoàn toàn khác biệt với vẻ uy nghiêm của giám ngục trưởng, loại cảm giác tương phản tản mạn cực mạnh, lập tức đánh trúng trái tim cô bé.
Bạch Dao chậm rãi nâng túi công cụ lên che khuất nửa khuôn mặt, trong đôi mắt nàng có vẻ hưng phấn không che giấu, nhưng lại cố làm ra vẻ rụt rè, "Ta biết ngươi muốn dậy sớm đi làm, cho nên ta mới đến tìm ngươi sớm, thay thuốc cho ngươi."
Tiêu Vọng giữ tay nàng lại, "Vào đi."
Bạch Dao bị hắn nắm tay vào phòng.
Phòng của hắn cũng giống văn phòng, đơn giản ba màu trắng xám đen, đồ vật đặt ngay ngắn trật tự, như con người hắn, cực kỳ đứng đắn.
Đương nhiên, nam nhân chính trực như giám ngục trưởng, mời nàng vào khẳng định không phải vì làm chuyện xấu với nàng, thuần túy chỉ vì vết thương của hắn cần thay thuốc mà thôi.
Nhưng Tiêu Vọng cũng không vội để nàng thay thuốc cho mình, hắn lấy ra một hộp kẹo thủy tinh màu hồng nhạt, đưa tới tay nàng, "Lúc nhàm chán có thể ăn, là kẹo rất ngọt."
Đây là kẹo Thất Thải, gần đây rất thịnh hành trong giới nữ sinh tinh tế, bởi vì hộp đóng gói đẹp mắt, giấy gói kẹo màu sắc rực rỡ bên trong cũng rất đẹp.
Bạch Dao cầm trong tay màu sắc chói lọi này, tâm tình cũng giống như biến thành muôn màu, nàng ôm hộp kẹo, tươi cười rạng rỡ, "Cảm ơn."
Ở tinh cầu thứ mười chín thiếu thốn tài nguyên, hộp kẹo này nhất định kiếm không dễ.
Lần trước là đồ ngọt, lần này là kẹo, hắn ở đây dường như có rất nhiều đồ ngọt, là hắn vốn thích sao?
Nhưng nhìn người đàn ông này, thành thục ổn trọng, không giống dáng vẻ sẽ thích thứ này.
Tiêu Vọng tự giác ngồi ở bên giường, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng, khóe môi mỉm cười, "Hôm nay cũng muốn cởi quần áo sao?"
Có lẽ là vì mới rời giường không lâu, áo sơ mi của hắn không cài kín mít từng nút áo như trước, cổ áo mở rộng, lồng ngực cùng xương quai xanh ẩn hiện, màu xanh đậm, độ tương phản với màu da hắn rất cao.
Nam nhân cứ như vậy lười biếng ngồi ở kia, tựa như một bức tranh, chờ cô gái tô điểm thêm nhiều màu sắc lộn xộn lên người hắn.
Mũi Bạch Dao lại có xu thế phát nhiệt mơ hồ, nàng bước đến trước mặt hắn, trấn định tự nhiên, "Ta muốn thay băng gạc cho ngươi."
Tiêu Vọng hiểu rõ, hắn giơ tay, ngón tay thon dài vừa chạm vào nút áo liền dừng lại, hắn thân thiện hỏi: "Ngươi làm?"
Bạch Dao điên cuồng gật đầu, "Ta làm!"
Vì thế hắn buông tay xuống, đổi thành nắm tay nàng, để nàng ngồi xuống bên cạnh, hắn cười nói: "Vậy ngươi làm đi."
Bạch Dao buông túi xuống, nàng vẻ mặt ung dung bình tĩnh, giải quyết việc chung cởi nút áo trên của nam nhân, đợi khối thân thể hoàn mỹ này lại một lần nữa hiện ra trước mắt, linh hồn của nàng theo đôi mắt cùng nhau được tẩy lễ.
Trong lòng nàng lặng lẽ chắp hai tay, thành kính thốt ra ba chữ: "Nam Bồ tát."
Bạch Dao sợ làm hắn đau, cởi băng gạc quấn trên người hắn rất cẩn thận, nàng ở rất gần hắn, cơ hồ đều muốn tựa vào ngực hắn, trước mắt là lồng ngực của hắn, bên tai dường như còn có thể nghe được tiếng hít thở của hắn, làn da có thể cảm giác được nhiệt độ hô hấp của hắn, nàng toàn thân đều ngứa ngáy vô cùng.
Đêm qua, nàng ở phòng làm việc của hắn dõng dạc nói một câu như vậy, kỳ thật có chút không đúng.
Nàng nói, nàng tuyệt đối không phải thèm thân thể hắn.
Nhưng mà trên thực tế là, nàng đương nhiên thèm thân thể hắn!
Hắn hơi khom lưng, cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm, mang theo ý cười khẽ nói ra: "Dao Dao, ngươi làm ta ngứa."
Bạch Dao tay run lên, lướt qua da thịt bên hông hắn.
Hắn khẽ hừ một tiếng, tiếng nói áp lực, âm cuối nâng lên, giống như đang trải qua chuyện hoang đường khó có thể nhẫn nại, cũng phóng ra một loại khí thế không tên.
Mau tới chơi hỏng ta đi.
Bạch Dao cảm giác mình như ảo giác bay lên.
Nàng ngẩng mặt, trong mắt tinh quang rực rỡ che giấu vẻ hưng phấn.
Tiêu Vọng cúi thấp xuống mặt mày, nhìn nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Dao Dao, ta có thể hôn ngươi không?"
Đáp lại hắn, là Bạch Dao bưng mặt hắn, trực tiếp hôn lên.
Nam nhân hơi hé miệng, cho nàng cơ hội tiếp tục phóng túng, hoặc mút, hoặc ngậm, hoặc là nhẹ nhàng cắn, hắn nắm tay nàng đặt ở trên ngực mình, xúc cảm cơ thể nam nhân khỏe mạnh, làm cho cô gái càng thêm hứng thú.
Tiêu Vọng hơi híp mắt, một tay đặt ở trên trán cô gái nhẹ nhàng dùng sức, ở nháy mắt nàng đến gần, khóe môi hắn nâng lên, đảo khách thành chủ xông vào, xâm lược đem tất cả ấm áp của mình đưa cho hắn.
Hắn thỏa mãn tràn ra tiếng cười, Dao Dao nha —— lại muốn ngừng mà không được ta một chút đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận