Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 117: Nói yêu đương, toàn thế giới đều thành ta tình địch (17) (length: 7576)

Hôm nay, trong lúc Bạch Dao đang làm việc, bác sĩ Mã đột nhiên hỏi một câu: "Hộ sĩ Bạch, cô có bạn trai chưa?"
Bạch Dao trả lời: "Có rồi ạ."
Bác sĩ Mã lại hỏi: "Cô có cảm thấy bệnh nhân họ Hoắc kia, so với những bệnh nhân có vấn đề về tinh thần bình thường, có vẻ không thích hợp hơn không?"
Bạch Dao khách quan nói: "Đúng là rất không thích hợp."
Trên thế giới này, có người đột nhiên biến thành bệnh thần kinh không có gì kỳ quái, kỳ quái là có người vừa phát bệnh, liền coi một người đáng ghét là người mình thích, mê luyến đến cực độ như vậy.
Bác sĩ Mã uống một ngụm nước, giọng bình thản nói: "Loại bệnh nhân đột nhiên phát điên, giống như biến thành người khác, trước kia ta cũng từng gặp, bất quá..."
Bác sĩ Mã nhìn về phía Bạch Dao, ánh mắt mịt mờ, "Nhưng loại mà trong nháy mắt cực độ khao khát và theo đuổi một người nào đó, thì trước kia chưa từng xảy ra."
Bạch Dao bình tĩnh nói: "Cháu năm nay mới tốt nghiệp, vừa mới đi làm, số lượng bệnh nhân từng thấy còn rất ít, không bằng bác sĩ Mã kiến thức rộng rãi, rất nhiều chuyện cháu đều không rõ ràng."
Bác sĩ Mã thu hồi ánh mắt, đưa cho Bạch Dao một tờ danh sách, "Cô đi giúp ta lấy những thuốc này về, ta làm thí nghiệm cần dùng."
Nói xong, hắn lại cầm bút lên, đồ đồ vẽ vẽ trên giấy, không chút tạp niệm, coi như Bạch Dao không tồn tại.
Bạch Dao liếc nhìn những thứ trên danh sách, cầm danh sách rời khỏi văn phòng.
Nơi gửi dược phẩm ở một tòa nhà khác, trong tòa nhà này không có nhiều người, Bạch Dao gặp một lão nhân ở hành lang tầng hai.
Lão nhân ăn mặc chỉnh tề, tinh khí thần cũng rất tốt, bất quá một chân thoạt nhìn rất bất tiện, hắn cần phải chống gậy mới có thể đi lại vững vàng.
Nơi này không phải phòng khám bệnh, cũng không phải khu nội trú, một lão nhân xuất hiện ở đây có vẻ rất đột ngột.
Bạch Dao lễ phép hỏi: "Xin hỏi ông có cần giúp đỡ không ạ?"
Lão nhân nhìn Bạch Dao, hòa ái cười một tiếng, "Muốn đi dạo loanh quanh, không ngờ đi tới đây liền quên mất đường về."
Bạch Dao: "Cháu đưa ông ra ngoài."
Lão nhân đi theo sau Bạch Dao, ánh mắt của hắn lưu chuyển trong tòa nhà cũ kỹ này, bắt đầu nhắc tới chuyện thường ngày, "Cô gái nhỏ, ta thấy cháu còn trẻ, hẳn là mới đến bệnh viện này không lâu a?"
Bạch Dao gật đầu, "Cháu vào làm nửa tháng trước ạ."
Lão nhân cười ha hả nói: "Vừa mới đi làm có thích ứng được không?"
Bạch Dao cười một tiếng, "Rất tốt ạ."
Lão nhân có chút hoài niệm nói: "Nghĩ tới mấy chục năm trước, ta cũng từng đến đây, khi đó bệnh viện còn đông người hơn bây giờ, lần này trở lại chốn cũ, có nhiều chỗ đã thay đổi, nhưng có nhiều chỗ lại như chưa từng thay đổi."
Lão nhân cười cười, thuận miệng nói một câu: "Còn nhớ rõ khi đó người trẻ tuổi luôn thích truyền tai nhau một ít câu chuyện quái dị, dù sao nơi này cách xa thành phố, những người trẻ tuổi kia không có việc gì làm, liền thích tán gẫu những chuyện này để giết thời gian."
Bạch Dao cười nói: "Bây giờ chúng cháu tan làm đều thích chơi điện thoại."
Nàng cũng không có theo lời lão nhân hỏi có những tin đồn kỳ quái nào, người trẻ tuổi bây giờ đều không có lòng hiếu kỳ sao?
Lão nhân hắng giọng một cái, hiền lành nói: "Đúng vậy a, thời của chúng ta không có smartphone để chơi, cho nên bên cạnh có chút chuyện lớn chuyện nhỏ cũng có thể khiến chúng ta thảo luận rất lâu, cứ nói bốn mươi năm trước a, khi ta nằm viện, liền nghe các hộ sĩ nhắc tới câu chuyện nguyền rủa của ác ma mỉm cười."
Bạch Dao cười nói: "Chúng ta bây giờ là xã hội khoa học, làm gì có ác ma nguyền rủa gì chứ?"
Cô gái này thật không có lòng hiếu kỳ sao! ?
Lão nhân tươi cười có chút cứng đờ, "Cũng không thể nói như vậy, dù sao trên thế giới vẫn có rất nhiều chuyện không thể dùng khoa học giải thích, chẳng lẽ cháu chưa từng nghe người ta nhắc tới câu chuyện nguyền rủa của ác ma kia sao? Nghe nói là người bị nguyền rủa sẽ bất giác lộ ra nụ cười, người gặp nụ cười này liền sẽ trở thành người bị nguyền rủa kế tiếp."
Bạch Dao lắc đầu, "Công việc của cháu bận rộn, không để ý đồng nghiệp có nhắc tới những câu chuyện này hay không."
Lão nhân còn muốn nói điều gì, nhưng bọn họ đã đến cửa.
Bạch Dao chỉ vào một hướng, "Ông đi bên kia là có thể ra ngoài."
Lão nhân khựng lại, hắn cười ha hả nói: "Nghe nói là chỉ cần có thể làm ác ma vui vẻ, liền có thể được ban cho Trường Sinh, chuyện này cũng không biết có phải thật hay không, ai da, không nói nữa, cô gái nhỏ, cám ơn cháu đã đưa ta ra ngoài, ta đi trước đây."
Lão nhân đi về phía trước vài bước, cũng không có nghe thấy người phía sau truyền đến thanh âm tò mò, hắn thầm nghĩ người trẻ tuổi bây giờ thật đúng là một chút cũng không hiểu chuyện, đến nửa câu cũng không moi ra được, thật là uổng phí thời gian.
Bạch Dao quay đầu lại, leo lên cầu thang, nàng lấy được đồ vật mà bác sĩ Mã cần dùng, lần này ở trên hành lang, nàng lại thấy một bóng người.
Đó là bóng lưng của một người phụ nữ, nàng mặc đồng phục bệnh nhân, một tay bị băng vải quấn đeo trên cổ, đang chầm chậm đi về phía trước.
Là Hoắc Nhuyễn Nhuyễn.
Trên đầu Hoắc Nhuyễn Nhuyễn mang một tầng vải trắng, nàng nhìn không chớp mắt, bước chân không nhanh không chậm, từng bước đi về phía trước, phảng phất như bị người dẫn dắt, nhưng bên cạnh nàng không có người khác.
Thỉnh thoảng, Hoắc Nhuyễn Nhuyễn lại bật cười, âm thanh quanh quẩn trong hành lang trống trải, vô duyên vô cớ sinh ra vài phần âm trầm khủng bố.
Mắt thấy Hoắc Nhuyễn Nhuyễn sắp đụng vào bức tường đen tuyền, Bạch Dao ở phía sau gọi lớn: "Hoắc Nhuyễn Nhuyễn."
Hoắc Nhuyễn Nhuyễn dừng bước.
Trong hành lang đột nhiên nổi lên một trận gió, thổi vào người có chút lạnh.
Hoắc Nhuyễn Nhuyễn xoay người, trên mặt nàng có nụ cười, khóe miệng cong lên cố định ở một vị trí bất động, một khuôn mặt sống sờ sờ lại như một chiếc mặt nạ tươi cười, tử khí nặng nề.
Bạch Dao nhìn xuống liếc mắt một cái, "Dây giày của cô bị tuột kìa, nếu là từ trên cầu thang ngã xuống, các người lại muốn tìm bệnh viện chúng ta gây phiền phức đi."
Hoắc Nhuyễn Nhuyễn vẫn không nhúc nhích đứng hồi lâu, đột nhiên, trong đôi mắt trống rỗng của nàng khôi phục tiêu cự, sau đó nhìn đến hoàn cảnh chung quanh, nàng mờ mịt nói: "Tại sao ta lại ở đây?"
Nàng nhớ rõ ràng mình đang ở trong phòng bệnh, còn có thứ trên đầu nàng...
Hoắc Nhuyễn Nhuyễn kéo vải trắng trên đầu xuống, nàng càng thêm hoảng sợ, "Chuyện gì xảy ra... Ta, ta sao lại không nhớ rõ?"
Ánh mắt nàng hoảng sợ, cuối cùng nhìn về phía Bạch Dao, nhướn mày, chất vấn: "Có phải cô đưa ta đến đây không?"
Bạch Dao: "Cô cảm thấy ta có thể thần không biết quỷ không hay mà khiêng cô đến đây sao?"
Hoắc Nhuyễn Nhuyễn nhất thời không tìm được lời nào để phản bác, nàng chỉ nhớ mình đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh, khôi phục lại ý thức thì đã đứng ở đây, còn trong lúc đó xảy ra chuyện gì, nàng hoàn toàn không có ấn tượng.
Lại nghĩ tới mấy ngày trước thấy bệnh nhân kỳ quái xuất hiện ở cửa, nàng càng nghĩ càng sợ hãi, không khỏi cả người phát run, "Ta, ta rõ ràng là đang ngủ, vì sao ta lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ ta thật sự gặp quỷ?"
Ngay khi nàng nhắc tới chữ "quỷ", không khí cũng giống như trong nháy mắt giảm xuống mấy độ, trong hành lang tối tăm âm phong từng trận, da gà trên người nàng nổi hết cả lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận