Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 167: Ta trúc mã không thể nào là một cái ngốc tử! (3) (length: 7379)

Vợ chồng Bạch Vũ vẫn luôn biết Bạch Dao là một đứa trẻ có chủ kiến hơn những đứa trẻ bình thường, cho nên rất nhiều chuyện bọn họ đều tôn trọng sở thích của Bạch Dao, chỉ cần không phải chuyện xấu, vậy thì cứ để nàng làm theo ý mình.
Bởi vì công việc, vợ chồng Bạch Vũ không thể không mang theo con gái từ thành phố lớn đến nơi tiểu địa phương này, bọn họ còn lo lắng Bạch Dao sẽ không thích ứng mà khóc lóc om sòm, kết quả đứa nhỏ này tiếp thu rất tốt, cuộc sống không có gì khác biệt so với trước đây.
Đúng vậy, nàng vẫn trước sau như một chán ghét chuyện đến trường.
Ngày đầu tiên Bạch Dao đến trường thất bại, Bạch Vũ chỉ có thể xin nghỉ ở nhà cùng nàng một ngày, chờ đến khi không còn sớm, hắn mới dặn dò Bạch Dao vài câu, lái xe đi đón vợ tan làm.
Vợ chồng Bạch Vũ lần đầu tiên làm cha mẹ, lại không có người lớn tuổi bên cạnh giúp đỡ, bọn họ luống cuống tay chân mất một khoảng thời gian.
Ví dụ như năm Bạch Dao một tuổi, bọn họ mang theo Bạch Dao đi công viên chơi, kết quả lại quên mất con, hai người cùng nhau về nhà, chờ về đến nhà thấy hộp sữa bột, mới đột nhiên nhớ tới mình còn có một đứa con gái.
Hai người vội vội vàng vàng chạy về công viên, con gái của bọn họ đang mặt mày bình tĩnh dựa vào lưng ghế ngồi trên băng ghế dài, miệng chảy nước miếng ròng ròng, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn đôi vợ chồng trẻ này.
Khi đó, vợ chồng Bạch Vũ liền hiểu, bọn họ quả thực không xứng có một đứa con gái thông minh như vậy!
Cũng bởi vì Bạch Dao từ nhỏ đã hiểu chuyện, chờ nàng lớn hơn vài tuổi, vợ chồng Bạch Vũ có đôi khi bận công việc, cũng yên tâm để Bạch Dao ở nhà một mình.
Mà bây giờ, trong căn nhà màu trắng chỉ còn lại có Bạch Dao.
Nàng chơi trò chơi một lát, cũng bởi vì tiến vào chế độ "trầm mê" mà bị cưỡng chế thoát ra, điện thoại cũng bị mở chế độ "vị thành niên", nàng không có gì để chơi, lấy từ trong tủ lạnh ra một cây kem, đi ra ban công hóng gió.
Bầu trời lúc chạng vạng rất đẹp, ráng chiều rực rỡ lại xinh đẹp, kiến trúc màu trắng cùng mặt đất đều được nhuộm lên màu sắc hoa mỹ, giống như một bức tranh vẽ.
Bạch Dao ghé vào lan can ban công, nhàm chán cắn một miếng kem, khóe mắt liếc nhìn bóng người đi trên con đường nhỏ.
Cậu bé đeo chiếc cặp sách bẩn thỉu chậm rãi đi ở ven đường, đi một bước lại dùng chân đá cục đá về phía trước, đôi giày trên chân cậu xám xịt, cũng không biết màu sắc ban đầu là gì.
Một con chó vàng nhỏ đi ngang qua, đều bị cậu nhấc chân đá đi.
May mà con chó vàng nhỏ chạy nhanh, lập tức chạy ra xa, ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Cậu thu chân lại, tiếp tục đá cục đá trên đường, đột nhiên có cảm giác, cậu ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của cô bé đang ghé trên ban công tầng trên.
Kỳ Dã bây giờ so với lúc nhìn thấy ở trường học còn bẩn thỉu hơn, nếu như nói lúc trước cậu có thể là đi vào bãi rác, thì cậu bây giờ có khả năng là sau khi rơi vào bãi rác còn tắm rửa một cái trong đó.
Băng dán vết thương trên mặt cậu xiêu xiêu vẹo vẹo, muốn rơi mà không rơi, vải trắng quấn trên cánh tay và cẳng chân đã thành màu đất, cậu mỗi khi cử động, giữa tóc đen dường như còn có hạt cát rơi xuống.
Cố tình đôi mắt cậu rất có thần, trong đôi mắt đen lộ ra sự hung ác và nguy hiểm, dã tính mười phần.
Kỳ Dã há miệng ra, lại muốn hướng về phía nàng phát ra âm thanh uy hiếp không khách khí, nhưng Bạch Dao đã nhanh hơn một bước ném đồ vật trong tay xuống, nếu không phải cậu nâng tay tiếp nhận, thứ đó nói không chừng sẽ đập trúng đầu cậu.
Phản ứng đầu tiên của cậu là đập trả lại, nhưng cảm giác lành lạnh trên tay rất thoải mái, cậu ngơ ngác nhìn đồ vật nắm trong tay.
Là một nửa cây kem.
Cậu cúi đầu dùng mũi ngửi mùi vị, sau đó thăm dò vươn đầu lưỡi liếm một cái, là một loại mùi vị ngọt ngào mát lạnh xa lạ.
Cậu cắn một cái, lại ngẩng đầu.
Bóng người trên ban công đã không thấy.
Bạch Dao đem cây kem ăn không hết xem như vũ khí đập về phía Tiểu Lạp Tháp đã cắn mình, tâm tình tốt hơn không ít, nàng nằm trên giường công chúa, không bao lâu liền đợi được cha mẹ về nhà.
Bạch Vũ và Ôn Uyển từ sơ trung đến đại học đều là bạn học, sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn, sau đó chính là vào viện nghiên cứu khoa học chuyên môn làm nghiên cứu, bởi vì vòng tròn hai người tiếp xúc đều rất đơn giản, cho nên mặc dù đôi vợ chồng này là nhân tài có IQ cao, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một loại "trong suốt ngu xuẩn".
Ôn Uyển vừa về đến nhà liền hứng thú bừng bừng hỏi con gái: "Dao Dao, ba ba nói con ngày đầu tiên khai giảng liền cùng bạn học 'thân nhau', chơi rất vui vẻ, có phải thật không?"
Bạch Dao nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ đứng sau lưng Ôn Uyển, liều mạng nháy mắt với Bạch Dao.
Bạch Dao gật đầu, "Phải."
Ôn Uyển ôm lấy đứa con gái ngồi trên ghế sofa như người lớn, "Không hổ là con gái của ta, quan hệ xã giao đều có thể xử lý tốt như vậy! Nhanh như vậy liền quen thuộc với bạn học mới!"
Bạch Dao nhìn người mẹ "ngốc bạch ngọt" của mình, một chút lương tâm hiếm thấy bị khiển trách.
Trấn Nam Hoa mới xây một căn cứ thí nghiệm, Bạch Vũ và Ôn Uyển chính là đến đây làm việc, thực nghiệm vừa bước vào giai đoạn khởi đầu, hai người bọn họ đều rất bận, bất quá đều sẽ cố gắng sắp xếp thời gian cùng Bạch Dao ăn cơm.
May mà Bạch Dao trong mắt bọn họ cũng là đứa trẻ ngoan nhất trên đời, căn bản không cần bọn họ phải lo lắng quá nhiều.
Dưới sự kiên trì của Bạch Dao, bọn họ đồng ý ngày thứ hai Bạch Dao tự đi bộ đến trường, nhà của bọn họ cách trường học không xa, đi bộ chỉ cần hơn mười phút, ở trong trấn này, còn có những học sinh nhỏ tuổi hơn đều tự mình đi bộ đến trường.
Hôm nay Ôn Uyển cho Bạch Dao tết tóc kiểu đầu tròn, một đóa hoa nhỏ màu vàng tươi cài bên trên, nàng đeo cặp sách, mặc đồng phục học sinh, một cô bé nhỏ nhắn, trên khuôn mặt non nớt vẫn là biểu cảm cao cao tại thượng kiêu ngạo, loại tương phản này lại đặc biệt xinh đẹp đáng yêu.
Vừa ra đến cửa, Ôn Uyển lại ôm con gái cọ cọ, lại phát ra câu hỏi linh hồn: "Vì sao con gái của ta lại đáng yêu như vậy!"
Bạch Vũ cũng mang vẻ mặt "dì cười" vì bị đáng yêu, ít nhiều hắn nhắc nhở Ôn Uyển nhanh chóng thu dọn đồ đạc để đi làm, Ôn Uyển mới lưu luyến không rời buông Bạch Dao ra.
Bạch Dao vừa cắn bánh bao nhỏ, vừa sờ khuôn mặt bị mẹ mình vò đau, rồi ra cửa.
Nên nói là không đúng dịp, nàng đi trên con đường dài đầy hoa Cách Tang không bao lâu, liếc mắt liền thấy được cậu bé đang ngồi xổm ven đường.
Trên người cậu vẫn bẩn như vậy, thân thể có chút nghiêng về phía trước, hai tay chống trên mặt đất, đôi mắt đen không chớp mắt nhìn chằm chằm đóa hoa màu hồng nhạt trong bụi cỏ, đóa hoa bị gió lay động, ngẫu nhiên lướt qua chóp mũi của cậu.
Cánh mũi cậu bé khẽ động, rốt cuộc nhịn không được hắt xì một cái, tiếp đó cậu giống như trút giận, lao thẳng vào bông hoa, ngoạm lấy nó.
Một giây sau, lưng cậu bị người dùng sức vỗ một cái.
"Nhanh phun ra! ! ! Hoa Cách Tang có độc a! ! !"
Kỳ Dã sặc ra âm thanh, nhả bông hoa trong miệng ra, đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt còn may mắn sống trên thân cây, chỉ là ỉu xìu, trên cánh hoa còn dính nước miếng của cậu bé...
Bạn cần đăng nhập để bình luận