Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 291: Cùng tang thi bạn trai yêu đương chính xác phương thức (7) (length: 7375)

Sở Mộ bị mắng cũng không có phản ứng gì, đổi lại là trước kia, nếu như hắn bị nàng ghét bỏ, nhất định sẽ quấn lấy nàng, cho đến khi nàng chịu thu hồi những lời này mới thôi.
Bạch d·a·o xoa xoa mặt hắn, cười nói: "Đi, chúng ta đi tắm."
Nàng lại đi đun nước, bởi vì hai người đều muốn tắm, cho nên lần này đun rất nhiều, nàng xách lên cũng thấy tốn sức.
Sở Mộ đi theo bên cạnh nàng.
Khi Bạch d·a·o cho rằng hắn sẽ đến giúp mình, hắn chậm rãi nâng một bàn tay lên nắm chặt thành nắm đấm, làm tư thế cố gắng.
Bạch d·a·o: "..."
Điều này cũng làm nàng nhớ tới trước kia, mỗi khi hắn làm việc tốn thể lực, nàng đều sẽ làm như đang xem náo nhiệt mà làm ra loại thủ thế này kêu cố gắng, dù sao cũng không đi giúp hắn.
Quả nhiên, trước kia làm nghiệt đều phải trả lại.
Bạch d·a·o kéo hắn vào phòng tắm, trước hết cởi quần áo cho hắn, nhìn thấy vết dây trên cổ hắn, biểu cảm của nàng khẽ biến, dùng khăn mặt thấm nước ấm nhẹ nhàng chạm vào cổ hắn, nàng nói ra lời vừa như oán trách, lại như trêu chọc, "Ngươi xem đi, nếu là ngươi có thể nghe lời một chút, ta cũng sẽ không lấy dây thừng buộc ngươi, như vậy ngươi cũng không cần bị thương."
Sở Mộ đứng im, ánh mắt đờ đẫn dừng trên mặt nàng.
Giọng điệu Bạch d·a·o lại có biến hóa, "Thật xin lỗi, Sở Mộ, ta không nên để ngươi một mình ở chỗ này, ta cũng không nên trở về muộn như vậy."
Nàng tưởng là chính mình đã chuẩn bị vạn vô nhất thất, nhưng Sở Mộ không phải sủng vật, cho dù hắn hiện tại đã thành tang thi, nàng cũng cố chấp cho rằng hắn vẫn là người, nếu là người, làm sao có thể giống như sủng vật ngoan ngoãn bị nhốt ở nhà?
Nói thật, Bạch d·a·o cũng không biết mình lấy đâu ra gan lớn như vậy, trong tình huống hắn không đeo bịt miệng, nàng cũng dám đến gần hắn như thế.
Chỉ cần hắn nhẹ nhàng cắn nàng một cái, nàng liền có thể biến thành tang thi.
Bạch d·a·o ngẩng đầu nhìn mặt hắn, bỗng nhiên cười một tiếng, "Có đôi khi ta cũng cảm thấy biến thành tang thi không có gì không tốt, không có lý trí, vậy thì không có phiền não."
Nói rồi, nàng nâng mặt hắn, nhón chân ghé sát mặt hắn, ánh mắt dừng ở trên miệng hắn, nàng thấp giọng thì thầm, "Sở Mộ, chúng ta đã lâu lắm không có hôn nhau, ngươi có muốn cắn ta không?"
Hắn không có động tác.
Bạch d·a·o nhẹ nhàng nói: "Nếu ngươi cắn ta, ta đây liền sẽ biến thành giống như ngươi nha."
Nàng tiếp tục chậm rãi ghé sát, gần như muốn dán lên cánh môi hắn, "Sở Mộ, ngươi muốn hay không cắn ta?"
Hắn bỗng nhiên lui về phía sau một bước, lưng tựa lên tàn tường, kéo dài khoảng cách với nàng.
Bạch d·a·o nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, nàng lại tiến lên phía trước.
Sở Mộ không còn chỗ lui, biểu cảm của hắn ngây ra, rõ ràng không có cảm xúc, lại ngoài ý muốn khiến người nhìn thấu vẻ câu nệ cùng không biết làm sao của hắn lúc này.
Bạch d·a·o nâng mặt hắn, nàng nhón chân, bởi vì hắn đột nhiên nghiêng đầu, nụ hôn của nàng chỉ rơi vào khóe môi hắn.
Nàng không tin tà lại đi hôn hắn, hắn lâm vào một loại nóng nảy bất an, muốn tránh thoát nàng chạy trốn.
Bạch d·a·o lại bắt hắn giữ chặt, không cho phép hắn chạy thoát, khi nụ hôn của nàng lại muốn rơi xuống thì bàn tay Sở Mộ luồn vào trong váy của nàng.
Bạch d·a·o đột nhiên mất hết sức lực, thiếu chút nữa té ngã, được một cánh tay cứng đờ khác của hắn ôm chặt lấy eo.
Thân thể hắn lạnh lẽo, cho nên mỗi lần chạm đến da thịt của nàng, đều sẽ khiến nàng cảm thấy run rẩy.
Sở Mộ hiện tại vừa vặn không mặc quần áo, ngược lại là dễ dàng cho hắn tiến thêm một bước.
Bạch d·a·o dựa lưng vào cửa phòng tắm, cầm lấy cánh tay hắn làm chỗ dựa, Sở Mộ chậm chạp cúi đầu, cằm đặt lên vai nàng, mặt lại hướng ra ngoài, hắn hơi hé miệng ngẫu nhiên bật ra vài tiếng than nhẹ, dường như đang phát tiết niềm vui sướng vô biên.
Cũng không rõ cửa bị làm ra động tĩnh, cùng tiếng nước ngẫu nhiên nhỏ giọt, xen lẫn với tiếng hít thở rối loạn của cô gái, tạo thành một khúc nhạc chương làm cho người mơ màng.
Lần tắm rửa này, bọn họ so với bình thường chậm hơn một giờ mới ra ngoài.
Vì tiết kiệm tài nguyên, trong phòng không thắp đèn, lại bởi vì là tầng hầm cải tạo thành phòng ngủ, nên ngay cả ánh trăng cũng không thể lọt vào, cho nên khi ngọn đèn nhỏ kia tắt, trong phòng một màu đen kịt.
Sở Mộ ở chỗ nàng hao tốn sức lực xong, luôn có một khoảng thời gian đặc biệt yên tĩnh, nhu thuận, cũng sẽ rất nguyện ý nghe nàng đùa nghịch.
Bạch d·a·o đeo bịt miệng cho hắn, hắn cũng không bài xích như trước đây.
Hắn ngoan ngoãn bị Bạch d·a·o xếp thành tư thế nằm nghiêng đối mặt với nàng, mỗi một lần mở mắt ra, thấy chính là hướng của nàng.
Trong tận thế tài nguyên khan hiếm, cái gì cũng phải dùng tiết kiệm, nhưng hôm nay Bạch d·a·o lại vung bút lớn cho hắn dùng không ít sữa tắm, hiện tại trên người hắn đã không còn mùi thịt thối, tràn đầy đều là hương sữa tươi mát.
Trong chăn, Bạch d·a·o bắt lấy tay hắn.
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng nói: "Sở Mộ, ngươi biết hôm nay trên đường về ta gặp được ai không?"
Hắn tự nhiên sẽ không trả lời, nhưng Bạch d·a·o có thể tự hỏi tự trả lời, "Là vị tiến sĩ Fox kia nha, mạt thế đến trước, ta đã từng nghe qua tên của hắn, đúng rồi, có một ngày chúng ta ngồi ở phòng khách xem TV thì trong tin tức có đưa tin về thành tựu học thuật của hắn, cũng không biết ngươi còn nhớ hay không."
Bạch d·a·o cầm tay hắn đặt ngang hông mình, nàng vùi vào trong lòng hắn, bởi vì nhiệt độ cơ thể ấm áp của nàng, ổ chăn hiện tại cùng thân thể lạnh băng của hắn cũng như có chút ấm áp.
Nàng nói: "Người trong khu vực an toàn cũng nói hắn là một nhà sinh vật học phi thường lợi hại, tất cả mọi người tin tưởng, hắn có thể nghiên cứu ra thuốc thử giải trừ R virus, như vậy có lẽ những người biến thành tang thi liền có thể khôi phục thành bộ dáng trước kia."
"Cho nên a..." Bạch d·a·o nhắm mắt lại, hít sâu một hơi trong lòng hắn, "Không được để ngươi xảy ra chuyện, nhất định phải cho ta thật tốt, nếu là ngươi ham chơi gãy tay thiếu chân, đến lúc đó ngươi khôi phục, thiếu đi cánh tay cùng chân cũng sẽ không trở về."
Bạch d·a·o nói một hơi rất nhiều, nàng hơi ngẩng mặt lên, trong bóng tối cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn ở ngay bên cạnh, "Sở Mộ, về sau không được một mình ra ngoài như hôm nay, thế giới này lớn như vậy, người bên ngoài nhiều như vậy, ta rất sợ."
Nàng nắm chặt góc áo hắn, "Ta thật sự rất sợ tìm không thấy ngươi."
Cẩn thận nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều ở cùng nhau, bọn họ cùng đi học, cùng nhau về nhà, cho dù sau này hắn đi học trước một bước, nhưng lần nào cũng đi cùng nàng trước, đưa nàng đến trường, tan học hắn cũng sẽ hẹn thời gian với nàng, hắn nhất định sẽ tới tìm nàng.
Bọn họ đều chiếm hết nhân sinh của đối phương, cũng như hắn sẽ vì nàng mà một mình đi ra khỏi khu vực an toàn, nàng cũng vì hắn mà thoát ly khỏi đội ngũ nhân loại.
Ngày nàng dẫn hắn đi, những người khác đều khuyên nàng, bọn họ nói nàng nên nhìn về phía trước, Sở Mộ nhất định sẽ hy vọng nàng sống hạnh phúc, tương lai của nàng còn có thể gặp được người mới, có một đoạn tình cảm mới.
Mà quá khứ, thì hãy vĩnh viễn lưu lại trong ký ức tốt đẹp đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận