Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 123: Nói yêu đương, toàn thế giới đều thành ta tình địch (23) (length: 7556)

2 giờ sáng, trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vẫn chưa tắt.
Phó Hoài được đưa vào phòng tắm rửa ráy sạch sẽ, sau đó thay một bộ quần áo mới. Hắn hiện tại ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn chằm chằm Bạch D·a·o, một bàn tay khác đã khôi phục gần như hoàn toàn chầm chậm đưa quả dâu tây vào miệng cắn một miếng.
Hắn chỉ cắn phần đầu quả dâu, hơn nữa cũng chỉ cắn một miếng nhỏ như vậy. Nếu phát hiện quả dâu này rất ngọt, hắn sẽ đưa phần dâu tây ngọt nhất đến bên miệng Bạch D·a·o, nếu không ngọt, hắn liền nhét toàn bộ quả dâu vào miệng.
Bạch D·a·o đang xử lý vết thương cho hắn. Trước đó, khi nàng đỡ hắn lên lầu đã có thể cảm nhận được rất nhiều nơi trên cơ thể hắn hoặc là xương cốt đứt gãy, hoặc là gãy xương, các khớp xương tứ chi đều vặn vẹo đến đáng sợ.
Bạch D·a·o thậm chí còn có ảo giác rằng hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ tan thành từng mảnh.
Nhưng bây giờ, khi nàng xử lý vết thương cho hắn, rất nhiều vết thương trên người hắn đã tốt hơn nhiều. Với những tổn thương nghiêm trọng như thế, người bình thường sẽ mất đi hơn nửa cái mạng, nhưng mà hắn, chỉ qua một thời gian ngắn nữa thôi, phỏng chừng là có thể khỏe mạnh vui vẻ.
Bạch D·a·o sờ sờ tay trái của hắn, xương cốt bên trong đã đứt đoạn, nàng hỏi hắn: "Có đau không?"
Phó Hoài gật đầu, "Đau."
Bạch D·a·o biết theo lẽ thường, nàng nên đưa hắn đi kiểm tra toàn thân, chụp phim để xem có vấn đề gì bên trong cơ thể hay không, nhưng cơ thể hắn lại đang tự lành với tốc độ không phải của người thường.
Nếu nàng đưa hắn ra ngoài, không chừng hắn sẽ bị coi là vật thí nghiệm, bắt lại để nghiên cứu.
Bạch D·a·o tuy làm việc ở bệnh viện, nhưng nàng chỉ là một y tá mà thôi. Cho dù nàng muốn lén đưa Phó Hoài đi kiểm tra, chụp chiếu, nàng cũng không có khả năng lớn như vậy, dù sao mỗi ngành đều có chuyên gia quản lý.
Nếu nàng lén lút làm gì đó, còn có thể liên lụy đến những người phụ trách kia.
Bạch D·a·o cau mày, bên môi chợt lạnh, là một quả dâu tây đỏ tươi đưa đến bên miệng nàng.
Thiếu niên cười nói: "d·a·o d·a·o, ăn đi."
Mái tóc màu trắng của hắn còn hơi ẩm, vẫn chưa hoàn toàn khô hẳn, nhưng hắn nhất quyết muốn kẹp chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt lên đầu, sau khi tắm rửa xong còn ra sức cầm gương nhỏ soi rất lâu.
Bạch D·a·o cắn lấy quả dâu tây, tiến lại gần hắn, hôn lên môi hắn.
Vị ngọt của nước ô mai hòa quyện trong hơi thở của hai người, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc thứ gì mới là ngọt ngào.
Phó Hoài muốn dùng bàn tay chưa lành hẳn ôm lấy nàng, nhưng lại bị Bạch D·a·o đè chặt tay xuống, không cho hắn lộn xộn, vì thế hắn chỉ có thể cố gắng cúi đầu, kề sát nàng hơn.
Cuối cùng vẫn là hắn, đoạt lấy hết nước ô mai trong khoang miệng của nàng.
Bạch D·a·o hơi lùi lại, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của hắn, "Nếu đau, thì hôn ta đi."
Phó Hoài khẽ cười, cọ mặt nàng nói: "Được."
Bạch D·a·o đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên một bên mặt hắn, nửa khuôn mặt này của hắn đều là vết thương, đã kết vảy, hơn nữa vết thương trên mặt hắn đã khép lại một chút, có thể tưởng tượng trước kia khuôn mặt này của hắn đã tổn thương nghiêm trọng đến mức nào.
Bạch D·a·o hỏi: "Ngã sấp xuống à?"
Hắn gật đầu, lại nghiêng mặt hôn lên tay nàng.
Trạng thái của hắn bây giờ không khác gì c·h·ó con bám người, bởi vì quá dính người, giống như là lâm vào một loại chướng ngại k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g khó hiểu.
Bạch D·a·o khẽ nói: "Sau này phải cẩn thận, không được ngã thành ra như vậy."
Hắn tựa trán lên trán nàng, đôi mắt đen láy khóa chặt khuôn mặt nàng, "d·a·o d·a·o, ta nhớ ngươi nha."
Cho nên hắn mới vội vàng đi đường như vậy, vì có thể nhanh chóng nhìn thấy nàng.
Bạch D·a·o trầm mặc một chút, chỉ vào những hóa chất bày trên bàn, nói: "Mấy thứ đó rất nguy hiểm, sau này không được mang theo bên người, nhỡ đâu chai lọ vỡ, ngươi sẽ bị thương."
Phó Hoài đảo mắt, ngoan ngoãn "A" một tiếng.
Bạch D·a·o nâng mặt hắn, hôn hôn khóe môi hắn, "Được rồi, ngủ đi."
Phó Hoài bước chân khập khiễng theo nàng lên giường, cho dù là đã tắt đèn, trong ánh sáng mờ mờ của phòng không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng hắn vẫn sáng mắt nhìn chằm chằm Bạch D·a·o đang nằm bên trong.
Hắn nhỏ giọng than thở: "d·a·o d·a·o, ta muốn ăn sườn xào chua ngọt."
Bạch D·a·o đắp lại chăn cho hắn; "Ngày mai nếu nhà ăn có, ta sẽ mang về cho ngươi."
Hắn mím môi cười, đến gần nàng hơn, nhẹ giọng hỏi: "d·a·o d·a·o, có thể không?"
Bạch D·a·o liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi còn đang bị thương, có thể đừng nghĩ đến những chuyện này không?"
Phó Hoài thất vọng cúi đầu, yên lặng không nói.
Có thể coi như là yên tĩnh.
Bạch D·a·o đang định nhắm mắt ngủ, kết quả lại nghe thấy bên cạnh ngẫu nhiên truyền đến tiếng k·h·ó·c lóc.
Hắn rất cố gắng kiềm chế nỗi đau lòng của mình, không muốn quấy rầy nàng ngủ, nhưng cảm giác đau buồn không thể nào ức chế được, cơ thể hắn run nhè nhẹ, cho dù vùi đầu vào trong chăn, cũng không nhịn được phát ra vài tiếng hít mũi.
Bạch D·a·o thở dài trong lòng, nghiêng người qua, chậm rãi đưa tay sờ soạng vào trong chăn, từ thắt lưng hắn.
Phó Hoài rên rỉ một tiếng, hắn mở to đôi mắt ngấn nước, ngơ ngác nhìn cô gái bên cạnh.
Nàng nói: "Vết thương của ngươi chưa lành, không được lộn xộn."
Cho nên nàng làm là được.
Phó Hoài vẫn còn hơi mờ mịt, cho đến khi nàng gia tăng lực ở trên tay, hắn thoải mái rên khẽ.
—— Bạch D·a·o đi làm với một đôi quầng thâm mắt. Cũng may c·ô·ng việc của nàng hiện tại tương đối nhàn nhã, chỉ cần trông coi vài bệnh nhân. Hôm nay mưa đã tạnh, mặt trời đã lâu không thấy ló dạng.
Bạch D·a·o đưa bệnh nhân ra ngoài phơi nắng.
Vài bệnh nhân tưởng mình là nấm mọc trong đất, yên lặng ngồi xổm trên bãi cỏ hóng gió, cực kỳ bớt lo.
Bạch D·a·o ngồi trên ghế dài, che miệng ngáp một cái.
Bên cạnh có nhân viên công tác đi qua trò chuyện, "Không biết có phải vì đêm qua mưa gió quá lớn không, cửa sổ của một phòng thí nghiệm trong tòa nhà thí nghiệm bị đ·á·n·h vỡ, nghe nói đó là phòng thí nghiệm của bác sĩ Mã."
Một người khác nhỏ giọng nói: "Ta cũng nghe nói, không biết bác sĩ Mã đang làm thí nghiệm gì, nghe nói phòng thí nghiệm của hắn bên trong hỏng bét, những số liệu thí nghiệm kia cũng không ai có thể xem hiểu."
Bọn họ cũng chỉ thuận miệng hàn huyên vài câu, đảo mắt liền đi xa.
Đây là một buổi chiều thoải mái, cố tình lại có người không thức thời tới.
Tay của Hoắc Nhuyễn Nhuyễn đã khỏi hẳn, nàng trực tiếp đi đến trước mặt Bạch D·a·o, hỏi thẳng: "Bạch D·a·o, ngươi thật sự không gặp qua nhị ca ta?"
Bạch D·a·o lười biếng nói: "Không có."
Hoắc Nhuyễn Nhuyễn: "Trước kia thái độ của nhị ca ta đối với ngươi kỳ quái như vậy, hắn đã mất tích lâu như vậy, chẳng lẽ hắn không đến tìm ngươi sao?"
Bạch D·a·o: "Ta đã nói một lần rồi, ta chưa từng thấy hắn. Các ngươi tìm lâu như vậy cũng không tìm được hắn, ai biết có phải đã xuống núi rồi không."
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Nhuyễn Nhuyễn là không thể nào.
Đường xuống núi còn chưa thông, Hoắc Chi Viễn làm sao có thể xuống núi được?
Nhưng ngẫm lại, bọn họ ở bệnh viện và xung quanh đã tìm rất lâu, cũng không tìm được nửa điểm tung tích của Hoắc Chi Viễn, hơn nữa Hoắc Chi Viễn hiện tại thần chí không rõ, căn bản không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán hành vi của hắn.
Vạn nhất hắn thật sự đi xuống chân núi rồi xảy ra nguy hiểm thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận