Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 254: Cái này giám ngục trưởng có chút điên (25) (length: 7693)

Nhìn thấy khoang cứu thương trong nháy mắt đó, nàng quả thật có chút rối rắm trong thoáng chốc, có lẽ nàng nên cứ như vậy rời đi.
Nhưng Bạch Dao rất rõ ràng một việc, đó chính là nàng căn bản không có cách trốn thoát khỏi hành tinh này.
Từng ngọn cây cọng cỏ trên hành tinh này đều nằm dưới sự giám thị của hắn, làm sao nàng có thể tìm thấy khoang cứu thương một cách thuận lợi như vậy được?
Là hắn.
Hắn muốn nhìn xem lựa chọn của nàng là gì, nhưng bất luận lựa chọn của nàng là gì, cuối cùng nàng vẫn định trước sẽ bị nhốt trên hành tinh này.
Hắn là quái vật, cho dù khả năng tư duy của hắn có hoàn mỹ đến thế nào, hắn có giống người đến thế nào, thì hắn cũng không phải là loài người.
Cho nên không cần trông chờ hắn sẽ dùng phương thức tư duy của nhân loại để suy nghĩ vấn đề nào đó, thế nhưng hắn đã học được dùng hình dáng mà nhân loại yêu thích để giành lấy tình yêu của nàng, từ một phương diện khác mà nói, có lẽ hắn còn giống nhân loại hơn cả nhân loại.
Bạch Dao không coi hắn như một món đồ mà bỏ lại nơi này.
Tất cả những sinh vật hắc ám bị nhân loại coi là nguy hiểm ở đây đều đang nhắc nhở nàng, nàng rất quan trọng đối với hắn, nỗi nhớ nhung của hắn, nỗi thống khổ của hắn, tiếng khóc của hắn, tất cả mọi cả đều liên quan chặt chẽ đến nàng, giống như, việc hắn có "Tình cảm" đều được xây dựng trên cơ sở của nàng.
Sự tồn tại của nàng đối với hắn mà nói đã sớm không đơn giản là "Ái nhân" nữa, mà hắn cũng dường như vẫn luôn phải chịu đựng sự tra tấn của một cơn ác mộng nào đó, rằng một ngày nào đó nàng sẽ vứt bỏ hắn.
Quá nhiều bất an quấn chặt lấy thân thể được chế tạo từ khoa học kỹ thuật và công nghiệp kia của hắn, cho nên hắn bức thiết cần phải chứng minh điều gì đó.
Hắn không dám đến quá gần, là sợ hãi nhìn thấy vẻ mặt quyết đoán và quyết tuyệt trên mặt nàng, khi đó khiến hắn nhớ lại ký ức thống khổ trong quá khứ.
Nàng đã từng cầm súng chĩa vào hắn.
Thời khắc Bạch Dao bước vào khoang cứu thương, thế giới của hắn long trời lở đất, toàn bộ sinh vật màu đen trên hành tinh bị tâm tình của hắn xâm nhập, không hẹn mà cùng khóc lên thành tiếng.
Hắn lại một lần nữa bị vứt bỏ.
Rõ ràng hắn đã có thân thể, có sự sống, cố gắng ngụy trang mặt tốt nhất trước mắt nàng, nhưng hắn vẫn bị từ bỏ.
Hắn lại một lần bị tuyệt vọng thôn phệ, hèn mọn khóc rống, rồi điên cuồng lao nhanh về phía nàng, thậm chí hắn đã tính toán đến hàng ngàn hàng vạn viễn cảnh sau khi nàng bị cưỡng ép giữ lại, nàng sẽ chán ghét nàng như thế nào, mỗi một kết quả tính toán được lại xé toạc một lỗ hổng trong thân thể hắn.
Nhưng hắn là quái vật.
Cho dù việc giữ nàng lại đối với bản thân hắn mà nói cũng là một loại tra tấn, dù đã qua hai thế kỷ, hắn vẫn chưa học được hai chữ buông tay.
Sau đó, nàng từ trong khoang cứu thương bước xuống.
Nàng càng đến gần, hắn lại càng thêm sợ hãi.
Nàng thông minh như vậy, chắc hẳn nàng đã đoán được rất nhiều chuyện.
Nàng tới gần, là để trách cứ, chất vấn, hay là mắng chửi?
Hắn lui mình vào trong bóng tối, cứ như vậy là có thể trốn tránh hiện thực, tạm thời tránh được ánh mắt chán ghét của cô gái.
Hắn chưa từng tính toán đến khả năng có thể xảy ra.
Nàng bắt lấy tay hắn, kéo hắn ra khỏi bóng tối.
Nàng nói, nàng không hề bỏ lại hắn.
Nàng không chán ghét cái ôm ghê tởm và mục ruỗng của hắn, không ghét cái đuôi cuốn chặt lấy của hắn, hắn biết rất rõ dáng vẻ bây giờ của mình đáng sợ với nhân loại đến mức nào, vậy mà khi nàng vuốt ve hắn, lại giống hệt như những khi bọn họ ân ái trước kia, không có gì khác biệt.
Thân thể hắn dần dần có biến hóa, lớp giáp đen trở nên mềm mại, thành hình dáng da thịt của nhân loại, cánh tay ôm lấy nàng của hắn thon dài mạnh mẽ, ngón tay đặt trên eo nàng khớp xương rõ ràng, cả người hắn cũng trở nên gầy gò.
Nam nhân tóc đen dung mạo tuấn tú, trong đôi mắt như keo đặc kia, con ngươi màu đen trở nên đen trắng rõ ràng vào khoảnh khắc đó, đôi mắt hắn đẫm lệ mông lung, rõ ràng ánh mắt còn chưa khôi phục, hắn đã không kịp chờ đợi nâng mặt cô gái lên, nhiệt liệt hôn lên khóe môi nàng, lên mặt, cổ, xương quai xanh...
Hắn mang theo sự thành kính cực hạn, tựa hồ như tín đồ đang quỳ bái thần linh.
Bạch Dao nâng tay lên mặt hắn, hơi hé mở môi, vào khoảnh khắc môi chạm vào môi hắn, lưỡi hai người quấn quýt kịch liệt, mang theo sự mãnh liệt hận không thể nuốt chửng lẫn nhau, bọn họ đều trở thành những người chết đuối vớ được cọc gỗ duy nhất.
Bọn họ đúng là những người phù hợp với nhau nhất, trong vũ trụ mênh mông vô ngần này, giữa hàng ngàn vạn người, bọn họ không thể nào tìm được người có thể thay thế đối phương.
Bạch Dao được hắn ôm lấy, bọn họ quay về căn phòng ở tầng ba mươi sáu, biết nàng thích sạch sẽ, sau khi hai người vào phòng tắm, dưới ngọn lửa cảm xúc đang thiêu đốt, lửa liền bùng cháy.
Tiếng nước ào ào, nhiệt độ tăng lên.
Bạch Dao đặt tay lên cửa, nhưng rất nhanh, cánh tay nàng liền bị cái đuôi nguy hiểm kia quấn lấy, kéo tay nàng xuống, khiến tay nàng chỉ có thể vòng chặt lấy thân nam nhân.
Tiếp đó, cái đuôi lạnh lẽo kia lại di chuyển đến những nơi khác, nóng lạnh luân phiên, có thể bức người ta phát điên.
Sau khi tiếng nước dừng lại, Bạch Dao đầu óc choáng váng được nam nhân ôm ra ngoài.
Trên mặt nàng vẫn còn vương sắc hồng chưa rút đi, khi được đặt lên giường, nàng bị nam nhân ôm vào trong ngực, những trải nghiệm quá mức cực hạn vượt xa người thường, khiến cả người nàng đều lười biếng, nàng cảm thấy rất không ổn.
Không được, nếu quen với việc này, phỏng chừng nàng sẽ không thể thích ứng với phương thức bình thường.
Sự thật chứng minh, trong lúc cảm xúc kích động làm một hồi chuyện tốn sức, sau đó cũng rất dễ khiến cảm xúc của người ta tỉnh táo lại.
Tiêu Vọng vẫn nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt đen láy, vừa rồi hắn cường thế mạnh mẽ bao nhiêu, thì hiện tại hắn yếu ớt bất lực bấy nhiêu.
Bạch Dao bị cặp mắt ngậm hơi sương kia của hắn nhìn hồi lâu, nàng không đành lòng, giang hai tay ôm lấy đầu hắn, chầm chậm sờ đỉnh đầu hắn.
Hắn thỏa mãn nhắm mắt lại, khẽ cọ cọ.
Ai có thể ngờ được nam nhân to lớn như tiểu đáng thương lúc này, lại là quái vật khiến người ta phải sợ hãi chứ?
Bạch Dao hỏi hắn, "Chúng ta đã quen biết nhau từ rất lâu rồi sao?"
Thân thể hắn hơi cứng lại, ỷ vào việc nàng không nhớ rõ chuyện trước kia, hắn có thể tùy tiện tìm lý do để lấp liếm cho qua, nhưng cái ôm ấm áp của cô gái đã cho hắn dũng khí, hắn đặt tay lên lưng nàng, đè nặng nàng, không cho nàng cơ hội chạy trốn, "Dao Dao, chúng ta quen biết nhau từ hai thế kỷ trước."
Hai thế kỷ, nói ra từ miệng thật nhẹ nhàng dễ dàng, phảng phất khoảng thời gian hai trăm năm này, 73000 ngày xa cách, cứ như vậy dễ dàng trôi qua.
Đối với nàng mà nói, cái gọi là hai thế kỷ bất quá cũng chỉ là một câu nói như vậy.
Đối với hắn mà nói, việc hắn và nàng gặp lại, là một lần cầu sinh trong tuyệt cảnh sau một thời gian dài đằng đẵng bị cô độc nhuộm dần.
Bạch Dao vẫn nhẹ nhàng sờ tóc đen của hắn, khẽ nói: "Sau đó ta rời khỏi ngươi?"
Hắn khẽ gật đầu.
Bạch Dao cũng không quá ngạc nhiên, vốn dĩ nàng mang theo nhiệm vụ công lược phải xuyên qua những thế giới khác nhau, việc nàng đã từng đến thế giới này cũng không phải là không thể.
Tiêu Vọng biết mình cần phải giải thích rất nhiều chuyện.
Là một trí tuệ nhân tạo, sau khi hắn bị nàng format và khởi động lại, làm thế nào lại vô tình tiếp xúc được đoạn tín hiệu từng được lưu lại, khôi phục lại tất cả dữ liệu.
Vậy mà trong vũ trụ này đã không còn dấu vết tồn tại của nàng, tất cả mọi người đều không nhớ rõ đã từng có một người tên là Bạch Dao, nàng rời đi thật sạch sẽ, không để lại bất cứ thứ gì cho hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận