Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 327: Hội rơi tiểu Trân Châu huynh trưởng quá yêu ta làm sao bây giờ (12) (length: 7573)

Âm thanh ồn ào xung quanh dần dần nhỏ lại, mọi người im lặng nhìn về phía đôi nam nữ đang ôm nhau kia. Thực sự là bởi vì trong lúc một đám người đang cãi nhau, bọn họ lại không coi ai ra gì ôm nhau, nhìn nhau không chớp mắt, cảnh tượng này thực sự quá không tương xứng với hoàn cảnh xung quanh.
Người bên phía Hiên Viên Minh Trì không dám nói thêm gì với hắn.
Các thôn dân thì không cố kỵ nhiều như vậy.
"Không phải nói người trong thành đều chú trọng cái gì kia, cái gì lễ p·h·áp sao?"
"Bọn họ trước mặt bao nhiêu người mà ôm ôm ấp ấp, so với người trong thôn chúng ta còn không bị cản trở a."
"Tiếp theo có phải là muốn lăn một vòng xuống đất sinh con luôn không?"
Vài ba câu nói gọi thần trí hai người trở về.
Bạch Điềm Điềm hoảng sợ đẩy Hiên Viên Minh Trì ra, vẻ mặt vừa thẹn vừa giận, nàng nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp tim, lại trừng mắt giận dữ nhìn Hiên Viên Minh Trì.
Hiên Viên Minh Trì bị nàng trừng như vậy, lại không hề cảm thấy p·h·ẫ·n nộ, n·g·ư·ợ·c lại cảm thấy trái tim mình như bị vật gì mềm mại chọc nhẹ một cái, khiến hắn cả người tê dại.
Tiếng bàn luận xung quanh càng lớn hơn.
Hiên Viên Minh Trì cưỡng ép bản thân không nhìn Bạch Điềm Điềm nữa, hắn nghiêm mặt, uy nghiêm của kẻ bề trên bộc lộ, "Tất cả im miệng cho ta!"
Tiếng bàn luận lập tức dừng lại, khôi phục vẻ yên tĩnh.
Hiên Viên Minh Trì đảo mắt qua từng người, ánh mắt dừng lại tr·ê·n người Bạch d·a·o lâu hơn một chút, hắn nói: "Hai người này c·h·ế·t rất kỳ quái, tuyệt đối không thể chỉ là ngoài ý muốn, tiếp theo hộ vệ của ta sẽ hỏi rõ tối qua các vị đã đi đâu, làm gì, kính xin các vị phối hợp."
Nói là phối hợp, nhưng hộ vệ của hắn đều đeo đ·a·o, các thôn dân nhìn thấy những hộ vệ uy phong lẫm l·i·ệ·t kia thì thân thể r·u·n lên, tựa hồ rất sợ hãi.
Thôn trưởng vội vàng nói: "Chúng ta phối hợp, chúng ta phối hợp, quý nhân tuyệt đối không cần đ·á·n·h!"
Hiên Viên Minh Trì làm việc coi như phúc hậu, dặn dò thuộc hạ không được vô lễ, không chỉ hỏi thôn dân, ngay cả người bên phía bọn họ cũng phải hỏi từng người.
Đáng tiếc khoảng thời gian này tất cả mọi người đều nói ở trong phòng nghỉ ngơi, không ai có thể làm chứng cho nhau, sự tình liền lâm vào bế tắc.
Hiên Viên Minh Trì đau đầu không thôi.
Cũng có người đề nghị trước tiên mua thuyền trong thôn rời đi, ra ngoài tìm k·i·ế·m viện trợ, nhưng người trong thôn nói gần đây là mùa mưa, thuyền của bọn họ căn bản không thể chịu được sóng biển trùng kích, cho nên không đi được quá xa.
Cho nên bọn họ bây giờ chỉ có thể đợi thuyền của mình sửa xong, hoặc là kỳ vọng người bên ngoài có thể p·h·át hiện bọn họ bị vây ở đây.
Nhưng trong đó cũng không thiếu kẻ khổ tr·u·ng mua vui.
Nghe nói hôm nay là ngày họp chợ trong thôn, đám tiểu thương đều sẽ bày hàng hóa ra, Bạch d·a·o lôi k·é·o Bạch Y đi chợ chơi.
Đồ ở đây đều không đắt, đồ chơi nhỏ phần lớn là những vật nhỏ ven biển.
Bạch d·a·o dừng bước ở một sạp hàng, nàng cầm lấy một con ốc biển đặt tr·ê·n đó, không khỏi nghĩ tới trước khi thuyền gặp chuyện không may, Bạch Điềm Điềm cầm trong tay con ốc biển kia.
Hai con ốc biển này bề ngoài rất giống nhau, chỉ là con ốc biển trong tay nàng màu sắc trông có vẻ tươi đẹp hơn.
Bạch Y hỏi: "t·h·í·c·h không?"
Nàng còn chưa trả lời, lão bản bán hàng rong nhiệt tình nói: "Cô nương mua một cái đi, đây chính là thứ Thủy Thần nương nương t·h·í·c·h nhất đó!"
Bạch d·a·o tò mò hỏi: "Thủy Thần nương nương?"
Tiểu thương thấy bọn họ là người nơi khác đến, liền giới thiệu qua: "Thủy Thần nương nương là thần tiên che chở cho thôn chúng ta, mỗi lần ra khơi, chúng ta đều sẽ đến bái Thủy Thần nương nương, không chỉ có thể bình an trở về, còn có thể mang về hàng hóa phong phú."
Nhắc đến "hàng hóa", tiểu thương cười đầy ẩn ý, nói tiếp: "Nghe nói người hữu duyên có thể nghe được thanh âm của Thủy Thần nương nương từ trong ốc biển, cô nương có muốn thử không?"
Bạch d·a·o nhìn con ốc biển trong tay, đang nóng lòng muốn thử, đồ vật trong tay nàng bị người khác lấy đi đặt lại chỗ cũ.
Bạch Y cười nói: "Nếu nàng t·h·í·c·h, chúng ta ra bờ biển, có thể nhặt được rất nhiều."
Bạch d·a·o lập tức gật đầu: "Được."
Đến nơi này, Bạch Y dường như cũng bớt đi nhiều cố kỵ, hắn nắm tay nàng, dắt nàng đi ra khỏi đám người.
Tiểu thương còn gọi với theo: "Ba ngày sau vào buổi tối là tế điển Thủy Thần nương nương, cô nương nếu thấy hứng thú thì có thể đến tham gia náo nhiệt!"
Bạch d·a·o quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy dưới ánh mặt trời, bóng dáng của những thôn dân kia tựa hồ có chút vặn vẹo.
Nàng còn chưa kịp nhìn lâu, mặt đã bị bàn tay nam nhân dịu dàng xoay lại.
Bạch Y cúi đầu dịu dàng cười nói: "Nhìn đường, cẩn t·h·ậ·n kẻo ngã."
Bạch d·a·o ngẩng mặt lên, cười nhẹ nhàng: "Có ca ca ở đây, ta sẽ không ngã."
Nàng quả nhiên cực kỳ tin tưởng hắn.
Bạch Y nắm c·h·ặ·t tay nàng, "Vậy nàng phải nhớ kỹ, không được rời xa ta."
Bạch d·a·o đút một viên kẹo mạch nha vào miệng hắn: "Từ nhỏ đến lớn, có ngày nào ta không đi th·e·o bên cạnh ngươi?"
Hắn nếm được vị ngọt của đường, đáng tiếc người xung quanh quá đông, hắn không thể cùng nàng chia sẻ vị ngọt này.
Bờ cát bên bờ biển dưới ánh mặt trời thỉnh thoảng lại lóe lên những điểm sáng, đó là ánh sáng từ vỏ sò và ốc biển, người Vân Vụ thôn đã quen với những món đồ chơi nhỏ này, cho nên rất ít người có hứng thú nhặt về chơi, bây giờ ngược lại là t·i·ệ·n nghi cho Bạch d·a·o, người từ nơi khác đến.
Nàng không nhặt ốc biển, mà là k·é·o Bạch Y cùng nàng nhặt vỏ sò, nhất là những loại vỏ sò nhỏ, màu sắc xinh đẹp.
Bạch Y chỉ coi như nàng là tính tình trẻ con, thường ngày ít thấy, nên mới có nhiệt tình như vậy.
Nàng ngồi xổm tr·ê·n bờ cát lựa chọn, thấy vỏ sò nào đẹp liền phủi cát đi, sau đó bỏ vào tay hắn.
Bạch Y không để ý cái gọi là hình tượng quân t·ử, học theo dáng vẻ của nàng ngồi xổm bên cạnh, che ánh nắng cho nàng.
Bạch d·a·o ngẩng đôi mắt lên, mắt cười cong cong, tươi đẹp rạng rỡ.
Hôm nay tóc của nàng là do hắn chải, trâm cài và châu hoa giữa tóc đều là do hắn điểm tô, còn có cả dung nhan của nàng, hàng mi cong như lá liễu, yên chi mang theo chút hương hoa, đôi môi đỏ mọng, ngay cả dây buộc nơ con bướm tr·ê·n vạt áo...
Toàn thân tr·ê·n dưới của nàng, không chỗ nào không phải là thủ b·út của hắn.
Hắn có năng lực nhạy bén kinh người, xung quanh không có người khác.
Bạch Y cúi xuống, Bạch d·a·o vươn bàn tay dính cát đẩy l·ồ·ng n·g·ự·c hắn, làm vấy bẩn bộ quần áo sạch sẽ của hắn.
Nàng nói: "Ca ca, không được."
Bạch Y cúi đầu: "d·a·o d·a·o, ca ca giúp nàng lau son tr·ê·n môi."
Tr·ê·n bờ cát, hai người ảnh t·ử hợp làm một.
Khi tách ra lần nữa, tr·ê·n môi công t·ử như trăng hoa tuyết kia đã nhiễm son môi đỏ tươi, khí vận thanh cao, tuấn dật như trích tiên, lại thêm vài phần càn rỡ hiếm có.
Bạch d·a·o vẫn còn sĩ diện, nàng nhìn quanh không có ai, vội vàng lấy khăn lau khóe môi hắn, hắn khẽ cong mày, khóe môi nhếch lên, lại càng thêm phong lưu.
Bạch d·a·o lẩm bẩm một tiếng: "Yêu nghiệt."
Hắn cười thành tiếng, "d·a·o d·a·o không vui sao?"
Nàng không hề rụt rè, đến gần hắn, lặng lẽ nói: "Ngươi là yêu nghiệt ta cũng t·h·í·c·h."
Chính bởi vì như vậy, cho nên hắn mới dám làm càn như thế...
Bạn cần đăng nhập để bình luận