Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 11: Nếu ta đầu trọc ngươi còn có thể yêu ta sao (11) (length: 7566)

Bạch Dao nâng mặt hắn, cố ý dùng sức xoa xoa, hắn không hề tức giận, ngược lại là vui vẻ cười ra tiếng.
Hắn thường xuyên ngây ngốc, bài toán đơn giản cũng không biết, phép cộng trừ cơ bản vẫn là nàng dạy, thật khiến người ta hoài nghi nếu như cùng hắn sinh con, cái chỉ số thông minh đáng lo này có thể hay không di truyền cho đời sau, nhưng hắn mỗi lần đều có thể dễ như trở bàn tay, chỉ bởi một hành động nhỏ nhặt của nàng mà cảm thấy cao hứng.
Thật đúng là dễ dàng thỏa mãn.
Vì thế, vấn đề chỉ số thông minh đáng lo của hắn, cũng có thể tạm thời gác lại.
Xong rồi, Bạch Dao cảm giác mình giống như cũng bị cái ngốc của hắn truyền nhiễm đến.
Thẩm Tích nhìn Bạch Dao dáng vẻ sầu mi khổ kiểm, hắn vẫn còn bị nữ hài xoa mặt, chỉ có thể mơ hồ hỏi: "Dao Dao, làm sao vậy?"
Bạch Dao ỉu xìu ghé lên lưng hắn, tràn đầy u buồn nói: "Ta cảm giác chúng ta sắp trở thành cặp tình nhân ngốc nghếch."
Thẩm Tích an ủi nàng, "Dao Dao mỗi lần thi đều đứng nhất, một chút cũng không ngốc."
Bạch Dao lập tức liền khôi phục tinh thần, "Không sai, bản tiểu thư rất thông minh, ta nếu là ngốc, trên thế giới này liền không có người thông minh."
Thẩm Tích gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, Dao Dao là người thông minh nhất trên đời."
Bạch Dao nhéo một cái lên mặt hắn, "Vừa vặn cùng ngươi bổ sung lẫn nhau."
Thẩm Tích phản ứng một lúc, mới hiểu được lời nói bóng gió của nàng, hắn mím môi, bất mãn nói: "Ta cũng không ngốc."
Bạch Dao cười hỏi: "Năm cộng năm bằng mấy?"
Thẩm Tích nghiêm túc suy tư, mày đều nhíu lại, vẫn không trả lời được.
Bạch Dao đưa một bàn tay của mình tới trước mặt hắn, năm ngón tay mở ra, nàng dạy hắn, "Ngươi đếm thử xem, một bàn tay có mấy ngón tay?"
Thẩm Tích đếm từng cái, "1; 2; 3, 4, 5."
Hắn cứ đếm ra một số, Bạch Dao liền thu lại một ngón tay, nàng nắm bàn tay thành nắm đấm rồi lại hỏi hắn: "Mấy cái?"
Thẩm Tích nói: "Năm cái."
Bạch Dao lại đưa bàn tay còn lại tới trước mặt hắn, nàng hỏi hắn, "Một bàn tay là năm ngón tay, bàn tay này cũng là năm ngón tay, ngươi đếm tiếp từ năm trở đi."
Thẩm Tích đếm tới mười.
Bạch Dao giơ hai tay trước mắt hắn, "Cho nên năm cộng năm bằng mười, đúng không?"
Thẩm Tích bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
Bạch Dao chọc chọc mặt hắn, "Ngươi còn nói ngươi không ngốc, phép cộng đơn giản như vậy còn phải để ta dạy ngươi."
Thẩm Tích không phục, hắn há miệng, cắn một ngón tay của Bạch Dao vào miệng, Bạch Dao bị động tác đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ.
Hắn miệng lưỡi không rõ, "Ăn luôn một cái, liền không phải là mười."
Răng của hắn hình như thật sự dùng sức, Bạch Dao kêu lên một tiếng: "Đau!"
Thẩm Tích theo bản năng liền thả lỏng miệng.
Bạch Dao liều mạng đem nước miếng trên ngón tay lau vào quần áo hắn, "Thẩm Tích, ngươi là chó sao? Có ghê tởm hay không hả!"
Trên ngón tay nàng còn có vết răng nhàn nhạt, nàng tức giận nói: "Ngươi nếu dám cắn đứt tay của ta, ta liền lấy đao chém ngươi!"
Nếu là cắn đứt ngón tay nàng, nàng cũng chỉ là muốn lấy đao chém hắn, mà không phải cùng hắn chia tay.
Thật sự, nàng nhất định rất yêu hắn.
Thẩm Tích hưng phấn, cơ thể căng chặt, hắn quả quyết sửa lại lời nói, cõng nữ hài đi vào con đường nhỏ bên cạnh, nơi này có một mảnh bụi tường vi, bởi vì bỏ hoang nhiều năm không người chăm sóc, cho nên hoa cỏ nơi này đều mọc um tùm, gai trên cành lá so với tường vi bình thường còn sắc bén hơn.
Thế nhưng Thẩm Tích lại không hề sợ gai nhọn sẽ làm hắn đau, hắn bước nhanh đi vào trong bụi hoa, Bạch Dao cơ hồ là ở một giây sau liền bị người đặt lên trên cỏ, nàng còn chưa kịp hỏi hắn lại muốn phát điên cái gì, trên người đã bị một thiếu niên đè lên.
Hắn thường ngày thoạt nhìn gầy gò, nhưng lúc này lại phi thường mạnh mẽ, như con chó lớn không kiềm chế được cọ vào nàng, "Dao Dao, hôn ta, hôn ta đi. . ."
Kỳ thật hắn có thể tự mình chủ động hôn nàng, nhưng hắn chính là muốn nàng chủ động, cảm giác kia rất khác, sẽ khiến hắn cảm thấy vừa thoải mái lại vừa k·ích thích.
Một đóa hoa tường vi có gai, bởi vì thiếu niên hành động lung tung mà rũ thấp xuống, khi sắp chạm vào mặt cô bé thì bị thiếu niên nâng tay lên bắt lấy.
Đóa hoa có gai dù cho đâm thủng da thịt, hắn cũng dường như không cảm thấy đau, tay hắn nắm rất chắc chắn, Bạch Dao có thể cảm giác được rõ ràng, giống như là tất cả nguy hiểm trên thế giới này đều bị ngăn cách với nàng vào giờ khắc này.
Adrenaline tăng vọt nuốt chửng sự rụt rè vốn có của nữ hài, nàng nâng tay ôm lấy mặt hắn, hung hăng cắn hắn.
Vì thế, con chó lớn này cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Ở tòa B của khu ký túc xá, bà quản lý là một a di lớn tuổi, mắt bà không tốt, cũng bởi vậy đám nam sinh không tuân thủ quy củ luôn có thể lén lút thừa dịp lúc quản lý không chú ý, trà trộn cùng bạn gái đi vào.
Bạch Dao khập khiễng vào ký túc xá, mái tóc dài đen nhánh của nàng không biết từ lúc nào lẫn vào một chút cỏ khô, chiếc váy mới xinh đẹp lại bị dính nước từ hoa, là chất lỏng khi hoa tường vi bị nghiền nát, tóm lại nàng chưa từng chật vật như vậy.
Thẩm Tích theo sau lưng nàng, "Dao Dao, chân ngươi không thoải mái, ta giúp ngươi tắm nhé."
Bạch Dao trả về một chữ "Cút", khóe môi bị kéo đau, nàng không chút lưu tình đóng cửa phòng tắm.
Thẩm Tích vừa rồi không cẩn thận cắn rách khóe môi nàng, hắn tự giác có lỗi, lại biết mình bẩn thỉu, cho nên hắn không dám ngồi lên giường Bạch Dao, mà là xách ghế dựa đặt ở cửa phòng tắm, chính mình ngồi yên trên ghế, hai tay ôm lấy chân, cả người cuộn tròn lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, chờ người bên trong đi ra.
Bạch Dao tắm rửa xong, thay một bộ váy ngủ thoải mái, nàng đạp dép lê đi ra, vừa mở cửa liền đối diện với ánh mắt bị bỏ rơi của con chó lớn kia.
Thẩm Tích lập tức nhảy dựng lên, nắm tay nàng, để nàng ngồi ở bên giường, "Dao Dao, ta dán băng cá nhân cho ngươi."
Hắn xoay người, tìm được một hộp nhỏ trong ngăn kéo bàn học, lật tìm băng cá nhân trong một đống đồ lộn xộn, sau đó lại mong ngóng chạy về, ngồi xổm xuống, nâng chân bị thương của Bạch Dao lên.
Hắn rất quen thuộc với phòng của nàng, Bạch Dao trong nháy mắt còn đang nghĩ đây là ký túc xá của nàng, hay là ký túc xá của hắn?
Thẩm Tích đầu tiên là nhẹ nhàng thổi lên vết thương ở gót chân nàng, sau đó mới xé băng cá nhân, động tác nhẹ nhàng dịu dàng dán vào.
Đây là hắn học được từ Bạch Dao, trước kia Bạch Dao thấy trên tay hắn có vết trầy da, nàng cũng làm giống như vậy, trước nhẹ nhàng thổi vào miệng vết thương, rồi mới dán băng cá nhân lên.
Đầu óc hắn không thông minh, nhưng may mắn là năng lực bắt chước cũng không tệ lắm.
Bạch Dao tâm tình tốt hơn một chút, nàng muốn cười, nhưng lại kéo tới vết thương ở khóe môi, chỗ đó bị rách một chút da, hiện tại vẫn còn đỏ, vì thế nàng giận không chỗ phát tiết, đại tiểu thư tính tình nổi lên, nàng giơ chân đạp vào mặt hắn, "Lần sau ngươi còn dám cắn ta như vậy, ta liền giẫm chết ngươi!"
Thẩm Tích ngây ra một lúc, không biết hắn nghĩ đến cái gì, hắn ôm lấy cẳng chân Bạch Dao, vẻ mặt cảm động, nước mắt rưng rưng, "Dao Dao, ngươi thật tốt."
Nàng đã tức giận như vậy, mà vẫn muốn khen thưởng hắn như thế.
Đây không phải là yêu thì còn có thể là gì đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận