Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 239: Cái này giám ngục trưởng có chút điên (10) (length: 7635)

Đỡ Tiêu Vọng đến phòng y tế, Bạch Dao mới phát hiện trong phòng y tế không có bác sĩ, nàng nhìn về phía Thượng phó quan.
Thượng phó quan mặt lộ vẻ lúng túng, "Chúng ta nơi này tổng cộng mới có hai nhà tù y, một người không lâu trước nghỉ đông về quê, người còn lại mua xổ số trúng giải thưởng lớn, từ chức không làm nữa, bây giờ còn chưa có bác sĩ thay thế."
Thượng phó quan dùng giọng khẩn cầu nói: "Bác sĩ Bạch, giám ngục trưởng nhờ cả vào cô!"
Bạch Dao tự nhiên được đáp ứng.
Tiêu Vọng ngồi ở trên giường bệnh, Thượng phó quan nghe theo Bạch Dao chỉ huy, thật cẩn thận thay Tiêu Vọng cởi bỏ quần áo.
Bất quá hắn, đại nam nhân này đại khái là không được cẩn thận như nữ hài, vừa mới vươn tay đụng tới quần áo của Tiêu Vọng, Tiêu Vọng liền sắc mặt tái nhợt rên khẽ một tiếng.
Thượng phó quan tay run lên.
Tiêu Vọng lại như người không có việc gì, nói: "Ta không sao, tiếp tục đi."
Trên mặt hắn không có chút huyết sắc, trên trán còn hiện ra một tầng mồ hôi, cho dù hắn trầm ổn, tính cách quyết định hắn sẽ không đem thống khổ trên thân thể nói ra với người khác, nhưng phản ứng của thân thể là không lừa được người, cũng chính vì như vậy, mới càng khiến người ta thêm áy náy không dám xuống tay.
Thượng phó quan, hai tay dù thế nào cũng không hạ xuống được, hắn nhờ vả nhìn về phía Bạch Dao, "Bạch, bác sĩ Bạch, làm sao bây giờ?"
Bạch Dao xoa xoa mũi, đi tới, "Để ta làm cho."
Thượng phó quan nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nhường vị trí cho Bạch Dao.
Bạch Dao tận lực tránh cho ánh mắt tiếp xúc cùng nam nhân, nàng cũng không biết có phải hay không viên thuốc giảm đau kia đối với loại miệng vết thương này không có hiệu quả, động tác sờ vào tận lực thả nhẹ, thả nhu.
Áo khoác của hắn bị cởi, sau đó là chiếc áo sơ mi trắng nhiễm máu.
Vết thương trên bụng hắn đã không còn chảy máu, vết máu hơi khô, uốn lượn đi xuống trên da thịt của nam nhân, ẩn vào trong quần lót.
Bạch Dao nhìn không chớp mắt, đem sơ mi trên người hắn cũng cởi ra, đỡ hắn nằm xuống.
Thượng phó quan hỗ trợ trợ thủ, kết quả kiểm tra bằng dụng cụ là trong thân thể hắn không có dấu vết bị ký sinh, nhìn vết thương trên người hắn, hẳn là cũng không phải vết thương do cắn, cho nên mới không nghiêm trọng như Tư Đồ Quân bị thương.
Chuyện bên ngoài còn cần có người, sau đó Thượng phó quan tuy rằng không yên lòng, nhưng là chỉ có thể nhận mệnh lệnh đi ra ngoài chủ trì đại cục.
Trong phòng y tế có một đài máy móc chữa bệnh coi như mới, nó thay Tiêu Vọng dọn dẹp miệng vết thương, sau đó tiến hành khâu.
Bạch Dao nhìn người nằm trong tủ kính, cho dù là đã tiêm thuốc mê, nam nhân khi nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được máy móc ở trong thân thể mình xuyên qua lại, nhưng phản ứng của hắn rất bình tĩnh, không thể không làm cho người ta bội phục.
Chẳng được bao lâu, hắn liền nằm ở trên giường, bị máy móc đẩy ra, sau khi đã thanh lý miệng vết thương, vết khâu trên bụng hắn nhìn qua càng thêm nghiêm trọng khủng bố.
Hiện tại nàng cảm thấy quái vật đã làm hắn bị thương thực sự là quá ghê tởm.
Bạch Dao đỡ hắn ngồi dậy, cầm lấy vải thưa đã chuẩn bị xong vì hắn băng bó miệng vết thương, nàng không thẹn là lấy chuyên nghiệp đệ nhất, thành tích tốt nghiệp, chuyên nghiệp, năng lực không thể chê.
Nàng nghiêng người về phía trước, cầm vải thưa vòng qua thắt lưng của nam nhân một vòng lại một vòng, không thể tránh khỏi, ngón tay nàng ngẫu nhiên sẽ chạm lướt qua vòng eo của hắn.
Bỗng nhiên, tay nàng bị người đè lại.
Bạch Dao ngẩng đầu, chạm vào tầm mắt của nam nhân.
Tóc đen của hắn có chút ướt mồ hôi, trên vẻ mặt lại không biểu lộ yếu ớt, vẫn là một phái đứng đắn, hắn nói: "Có chút ngứa."
Bạch Dao không khỏi ngừng thở, "Vậy ta cẩn thận một chút."
Hắn cười, "Được."
Hắn buông lỏng tay đang ấn tay nàng ra, Bạch Dao cũng được lấy có thể đem tay từ bên hông căng đầy của hắn lấy ra, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vải thưa quấn quanh, trong đầu đã có hai tiểu nhân cãi nhau.
Tiểu ác ma nói: "Người đàn ông này nhất định là đang dụ hoặc ngươi! Nhất định là đang dụ hoặc ngươi! Tuyệt đối là đang dụ hoặc ngươi!"
Tiểu thiên sứ gật đầu, "Đúng nha đúng nha!"
Tiểu ác ma còn nói: "Nghĩ một chút hắn dáng người tốt như vậy; nói chuyện lại dễ nghe như vậy, còn mạo danh qua hồng quang đây! Đây không phải là bạn trai đã được định mệnh của ngươi, còn có thể là cái gì đây!"
Tiểu thiên sứ lại gật đầu, "Đúng rồi đúng rồi!"
Tiểu ác ma vung tiểu liêm đao, "Ngươi đây đều không lên, còn có thể được coi là nữ nhân!"
Tiểu thiên sứ đem vòng hào quang trên đầu kéo xuống, đập ra ngoài, "Ngươi không lên còn có thể được coi là nữ nhân!?"
Bạch Dao lập tức giống như thể hồ quán đỉnh (được khai sáng), nàng ngẩng mặt lên, nhìn thẳng khuôn mặt nam nhân, "Giám ngục trưởng!"
Tiêu Vọng: "Ân, ta ở."
Bởi vì kích động cùng hưng phấn, trên mặt Bạch Dao hiện ra ửng hồng, khát vọng trong hai mắt nàng cơ hồ đều muốn tràn ra, "Thứ cho ta mạo muội hỏi ngài một vấn đề, ngài có bạn gái không?"
Tiêu Vọng trả lời: "Có."
Bạch Dao sửng sốt một chút, phảng phất có chậu nước lạnh đem nhiệt tình của nàng từ đầu đến chân dập tắt, nàng có chút lui về phía sau, cách hắn xa một chút, tay đang thay hắn băng bó kỹ cũng nhanh chóng thu hồi lại, nàng ngồi nghiêm chỉnh, vẫn duy trì khoảng cách bình thường với hắn.
Vừa mới bọn họ còn ở giữa lằn ranh kia bồi hồi, hiện tại nàng là đã hoàn toàn lùi đến bên ngoài tuyến an toàn.
Nàng dùng giọng điệu bình thường, thuận miệng nói một câu: "Như vậy a, nếu nàng biết ngươi bị thương, nhất định sẽ rất lo lắng."
Trong đôi mắt Tiêu Vọng thu liễm hào quang, "Nàng sẽ không lo lắng, trước đây thật lâu, nàng cùng ta chia tay."
Bạch Dao ngẩng đầu, "A?"
Tiêu Vọng khóe mắt hơi cong, giọng nói lạnh nhạt, "Khi đó ta quá mức tự đại, không có đủ thời gian để hiểu nàng, làm những sự tình khiến nàng chán ghét, cho nên khiến nàng mất đi kiên nhẫn, xa cách ta."
Người trưởng thành giữa luôn là có đủ loại nhân tố, làm mâu thuẫn phát triển đến tình cảnh không thể điều hòa, cuối cùng đến tình cảnh "nhân nhượng" cũng vô pháp tồn tại, vậy cũng chỉ có thể tách ra.
Bạch Dao quan tâm hỏi: "Vậy ngươi bây giờ còn đang suy nghĩ đến nàng không?"
Tròng mắt đen nhánh của Tiêu Vọng nhìn chăm chú vào mặt nàng, màu đen bình tĩnh không lay động phía dưới, cất giấu mưa to gió lớn cùng kinh thiên sóng biển thường nhân xa xa khó có thể tưởng tượng.
Hắn giơ lên khóe môi, ý cười rất nhạt, liền phảng phất là thoải mái, "Chuyện quá khứ đã qua, ta cùng nàng đều cần một khởi đầu mới."
Trong giọng nói của hắn không có bất kỳ phiền muộn cùng rối rắm, nếu không phải thật sự buông xuống lời nói, là không thể nào bình tĩnh như vậy.
Bạch Dao gãi gãi góc váy, nàng có chút tiến về phía trước, càng gần nam nhân, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp từ dưới mà lên nhìn hắn, "Giám ngục trưởng."
Tiêu Vọng hơi hơi cúi đầu, tiếng nói ôn hòa, "Ta ở."
Khoảng cách ở lằn ranh kia, bọn họ đều ở gần kề.
Nàng hơi mím môi, có chút khẩn trương.
Vì thế, ánh mắt của hắn tự nhiên mà vậy bị cánh môi của nàng hấp dẫn.
Bạch Dao đối với chính mình bề ngoài luôn luôn rất chú ý, cho dù là lưu lạc đến nhà ngục này, nàng cũng không có từ bỏ quản lý hình tượng.
Không biết là dùng son môi màu nào, môi của nàng sắc yên hồng, thoáng mím lại, giống như cũng có thể làm cho người ta nhận thấy được môi nàng mềm mại.
Nhưng hắn vẫn là nghiêm chỉnh nhìn xem nàng, tựa như là không tiếp thu được tín hiệu nữ hài cố ý thả ra.
Nửa người trên cởi hết của nam nhân này, rõ ràng không có mặc chế phục áo cùng áo sơ mi trắng nghiêm túc kia, so với khi hắn mặc quần áo còn muốn càng lộ vẻ cấm dục...
Bạn cần đăng nhập để bình luận