Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương

Ở Game Kinh Dị Nói Yêu Đương - Chương 317: Hội rơi tiểu Trân Châu huynh trưởng quá yêu ta làm sao bây giờ (2) (length: 7459)

Chợt nghe thấy phụ nhân trong phòng r·u·n giọng dịu dàng, r·ê·n rỉ ngâm nga, lẩm bẩm... Thanh y công tử ngồi bên giường, tư thế đoan chính, trong tay lật một trang sách, thần sắc hắn như thường chăm chú đọc, tựa như đang học tứ thư ngũ kinh.
Hắn không nhanh không chậm, giọng nói lạnh nhạt, "Phụ nhân trong miệng tiếng thở gọi, oan gia, ngươi hãy khoan chút."
Cả người đều bọc vào trong chăn, Bạch Dao thực sự là chịu không nổi!
Nàng vén chăn lên, ngồi xổm trên giường đi đoạt đồ vật trong tay hắn, "Đủ rồi, đủ rồi, ngươi không cần đọc nữa!"
Loại đồ vật kích thích này, một người xem thì rất có ý tứ, nếu như bị một người khác đọc lên, đó chính là xấu hổ!
Hơn nữa hắn còn là được người ngoài ca tụng là quân tử.
Quân tử sao có thể đọc những thứ này!
Nàng là trực tiếp đánh tới, Bạch Y bị nàng đâm cho lùi ra sau đến đầu giường, hắn cũng không giận, mà là tránh được tay nàng đang đoạt sách, rũ mắt cười, nhìn nữ hài nhào vào trong ngực, "Dao Dao không phải nói không xem xong thì ngủ không được sao?"
Bạch Dao nhìn chằm chằm sách trong tay hắn, miệng ý đồ nói xạo, "Ta chỉ là khoa trương một chút mà thôi, chẳng lẽ ca ca không cảm thấy ở trên thuyền rất nhàm chán sao?"
Bạch Y ngón tay khơi gợi lên một sợi tóc dài trượt xuống đầu vai nàng, chậm rãi quấn quanh ngón tay, hắn nhợt nhạt cười một tiếng, "xác thật không thú vị."
Bạch Dao sờ sờ mặt hắn, ánh mắt lại đang ngắm sách trong tay hắn, "Ta thấy ngươi mỗi ngày đều phải xử lý Bạch Điềm Điềm gây họa, đều gầy đi rất nhiều."
Bạch Y nói: "Phải không?"
Nàng gật đầu, trong ánh mắt đều là đau lòng, "Ca ca gầy, đợi trở về phải hảo hảo bồi bổ."
Tiếp đó, nàng nhào về phía quyển sách, Bạch Y đã trước một bước nâng tay cầm sách lên, nàng lại vồ hụt, cùng lúc đó một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, nàng mới không đến mức ngã xuống giường.
Bạch Dao quay đầu trừng hắn.
Bạch Y cánh tay hơi dùng sức, đem nàng kéo trở về, thế là nàng lại đổ vào trong ngực hắn, đối diện với đôi mắt ngậm nộ khí của nàng, hắn có chút thở dài, "Dao Dao, mấy thứ này chờ ngươi gả chồng rồi hẵng xem."
Bạch Dao tựa vào l·ồ·ng n·g·ự·c của hắn, có thể nghe được tiếng tim đập cường tráng mà mạnh mẽ của hắn, nàng lẩm bẩm một câu: "Ta không phải đã nói ta không xuất giá sao?"
Nàng ban đêm đã cởi áo khoác, hiện tại ăn mặc đơn bạc, sợ nàng cảm lạnh, Bạch Y cầm lấy chăn bọc trên người nàng, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, khẽ nói: "Cha mẹ đã bắt đầu xem xét vị hôn phu cho ngươi."
Bạch Dao ngẩng mặt lên, môi cong cong, mắt cong cong, "Cho nên ngươi tính toán vào ngày ta xuất giá, làm cữu huynh đứng sau lưng ta, sau đó đưa ta lên kiệu hoa?"
Hắn cúi xuống, con mắt màu đen chiếu rõ thân ảnh nữ hài, trong đáy mắt phảng phất như ngưng tụ lại một màu đen đậm đặc không tan, bình tĩnh nhưng ẩn giấu những luồng ám lưu hung dũng, "Dao Dao, ngươi biết rất rõ ràng ta làm không được chuyện như vậy."
Bạch Dao giơ khóe môi lên, thật tâm thật ý bật cười, nàng vươn tay vòng qua cổ hắn, được hắn ôm vào trong ngực đồng thời, nàng cũng vùi mặt vào bờ vai hắn.
Nàng nhỏ giọng nói: "Khư Tai, mùi trên người ngươi càng ngày càng dễ ngửi, ta rất thích, ngươi không cho ta đọc sách cũng được, đêm nay ta muốn ôm ngươi ngủ."
Hắn thấp giọng bật cười, vui sướng trong lòng cơ hồ từ ôn nhu mày ngài muốn tràn ra ngoài, nghiêng mặt, một cái hôn nhẹ rơi trên mặt nàng, "Ngủ đi, chờ ngươi ngủ ta lại rời đi."
Bạch Dao từ đầu đến cuối đều cảm thấy trên người Bạch Y có một loại hương vị rất thơm, rất thơm, làm nàng muốn ngừng mà không được, mà theo thời gian trôi qua, bọn họ càng lúc càng lớn, nàng lại càng cảm thấy mùi hương trên người hắn dễ ngửi hơn.
Loại hương vị này khiến nàng nghiện, tìm được cơ hội liền muốn cọ ở bên cạnh hắn hít hà thêm một chút.
Bạch Dao trước kia cũng thử dò hỏi người bên cạnh, có cảm thấy đại công tử trên người có mùi hương lạ không?
Nhưng mà nàng nhận được đều là câu trả lời phủ định.
Bạch Y giống như là một khối bảo vật lớn chỉ được nàng phát hiện, toàn bộ trên đời, cũng chỉ có nàng mới hiểu được sự hiện hữu của hắn đặc thù đến thế nào.
Trời mau sáng, Bạch Y từ phòng của muội muội đi ra, hắn thường ngày cẩn thận tỉ mỉ nhất, nhưng bây giờ vạt áo của hắn có vài nếp nhăn, rất khó là phẳng.
Tiểu thị nữ cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng đầu nhìn nhiều.
Bạch Y hỏi: "Ta nhớ kỹ ngươi tên là Tiểu Tước."
Thị nữ gật đầu, "Hồi công tử, nô tỳ tên là Tiểu Tước."
Bạch Y nói: "Ngươi là được Dao Dao mua về."
Tiểu Tước không khỏi càng khẩn trương, nàng không hiểu, công tử nói chuyện, còn có ánh mắt nhìn người đều rất ôn hòa, tất cả mọi người nói công tử là người tốt bụng, ngay cả Tiểu Tước cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng bây giờ đối mặt công tử, nàng vô cớ cảm thấy một loại áp lực khó có thể thở nổi.
Tiểu Tước kiên trì đáp: "Tiểu thư thấy nô tỳ sắp bị bán vào hoa lâu, liền cứu giúp nô tỳ, mang nô tỳ về phủ."
Nàng chính thức theo Bạch Dao bên người hầu hạ khi đã được ma ma trong phủ dạy dỗ, đáp lời thời điểm, nàng đều cố gắng không để bản thân có sai lầm.
Bạch Y nói: "Tiểu Tước."
Tiểu cô nương thân thể r·u·n lên, ngẩng lên một chút mặt, khi nhìn thấy đôi mắt của công tử, thần sắc nàng có chút hoảng hốt.
Đôi mắt Bạch Y đen một cách quỷ dị, màu đen thuần túy, tựa như vực sâu vạn trượng thăm thẳm, cố tình giọng nói của hắn còn hết sức ôn hòa, "Đại tiểu thư không muốn để cho ngươi lắm miệng, ngươi liền nên thủ khẩu như bình."
Tiểu Tước ngơ ngác trả lời: "Dạ, Tiểu Tước biết."
Bạch Y cười một tiếng, quay người rời đi.
Thị vệ trẻ tuổi theo sau nói: "Nhị tiểu thư bên kia đang cố gắng nạy cửa sổ chạy trốn."
Bạch Y: "Nếu là nàng cạy không ra, các ngươi liền đi giúp một chút."
Thị vệ gật đầu, "Ta hiểu được."
Bạch Điềm Điềm tính tình hoạt bát, thích tự do, người khác càng muốn giam giữ nàng, nàng lại càng nghĩ biện pháp chạy đi.
Nàng sẽ nghĩ biện pháp trốn đi, đây là chuyện nằm trong dự liệu.
Phòng Bạch Y ở ngay bên cạnh phòng Bạch Dao, trước khi vào cửa, hắn nói với thị vệ: "Tạo thêm cơ hội cho nàng và Thái tử gặp nhau."
Trong lòng thị vệ trẻ tuổi thầm nghĩ, vì để Thái tử chú ý tới đại tiểu thư, công tử thật đúng là nghĩ hết mọi biện pháp âm hiểm giả dối.
Bạch Dao từ khi lên thuyền bắt đầu liền nói thân thể không thoải mái, trốn trong phòng một thời gian dài, nhưng trên thuyền còn có thái y đi theo, nàng giả bệnh cũng không giả được lâu.
Một ngày này vào giữa trưa, Thái tử nói muốn tổ chức yến tiệc toàn cá, trên thuyền tất cả khách nhân đều tham dự, Bạch Dao đương nhiên cũng không thể vắng mặt.
Bạch Dao hôm nay chỉ hơi trang điểm, chọn một chiếc áo ngắn cúp ngực màu trắng hồng xen lẫn mặc vào, cùng với dây buộc tóc màu đỏ và đóa hoa nhỏ màu trắng trên đầu hô ứng lẫn nhau, nàng đi theo bên cạnh công tử dáng người cao lớn, càng lộ vẻ xinh xắn, linh lung.
Lại nói đến vị công tử bên cạnh nàng, một thân cẩm bào màu tím làm nổi bật vóc dáng cao gầy của hắn, thắt lưng vân văn màu đậm, phác họa ra bờ vai rộng, eo hẹp, thân cao chân dài, thân hình hoàn mỹ.
Cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, hắn cúi xuống nghe nàng nói chuyện, mắt sáng như sao, thư mi cười nhẹ, như nước xuân róc rách, ánh nắng nhộn nhạo, hòa tan vào đáy lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận