Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia

Chương 79


Ngoài việc tặng món quà lớn như vậy cho Khẩu Khẩu thì Cố Yến Khanh còn mua một ít quà cho Kiều Vãn Tình. Anh cũng không biết Kiều Vãn Tình thích cái gì, thấy phù hợp thì mua. Kết quả anh mua hẳn một đống để ở một xó, xếp cao như nửa ngọn núi vậy.
“Về sau không cần mua nhiều đồ cho tôi như vậy đâu, tôi cũng không dùng hết.”
Những món quà như này, chỉ cần một hai cái là được.
“Không sao. Em cứ chậm rãi phá, từ từ dùng. Mỗi ngày đều sẽ có bất ngờ mới.” Cố Yến Khanh tỏ vẻ không sao cả nói.
Kiều Vãn Tình: “……” Anh nói có lý ghê nhỉ?
Ngoài miệng nói không cần nhưng Kiều Vãn Tình lại không nhịn được chụp những món quà đó đăng lên vòng bạn bè, gõ mấy chữ đơn giản lại thô bạo: Người nào đó tặng quà, hơn nữa còn không quên nhân cơ hội quảng cáo cho quán đồ chay Thoát Đơn.
Sau đó cô bị một đám bạn bè là cẩu độc thân vây quanh chà đạp.
Cố Yến Khanh nhìn cô khoe trên vòng bạn bè, cười nhẹ khẽ lắc đầu. Tâm tư phụ nữ đúng là khó đoán.
……
Theo thường lệ, buổi tối, tám giờ quán đóng cửa. Vì hôm nay ba ba trở về nên cả buổi trưa Khẩu Khẩu đều ở trong trạng thái hưng phấn không ngủ được. Vì thế nên buổi tối lúc còn đang ăn cơm nó lăn ra ngủ. Lúc trở về, Kiều Vãn Tình dùng áo khoác bọc kín nó, bế thằng nhóc từ trên giường lên.
Khẩu Khẩu bị đánh thức nên có chút không vui “A a” mấy cái. Thằng nhóc này tuổi còn nhỏ nhưng lại mắc bệnh cáu gắt lúc mới rời giường. Kiều Vãn Tình thấy vậy vội ôm nó vào trong n.g.ự.c vỗ vỗ mấy cái dỗ nó. Khẩu Khẩu ngửi được hơi thở quen thuộc của mẹ mới an tĩnh lại, tiếp tục nằm ngủ.
“Tôi thấy em có thể thu dọn một chút đồ đạc sau đó trực tiếp ngủ trong quán cũng được. Nếu không cứ tới tới lui lui như này cũng không quá tiện.” Cố Yến Khanh giúp cô lấy đồ, sau đó tắt đèn đi. Hai người đi ra ngoài xe.
Từ nơi này đến trấn trên rất nhanh, chỉ lái xe khoảng mười phút là tới. Nhưng từ trấn trên về đến nhà cô phải hết tầm nửa tiếng đồng hồ. Trong nhà cô cũng không có việc gì cần thiết phải ở lại nên đúng là có thể ngủ lại chỗ này.
“Không cần đâu,” Kiều Vãn Tình không chút nghĩ ngợi từ chối, “Tôi, tôi lạ giường.”
“Lạ giường……” Cố Yến Khanh cố ý lặp lại hai chữ này, như vô tình vạch trần cô, nói: “Thật ra là em sợ đúng không?”

“……” Kiều Vãn Tình bị nhìn thấu suy nghĩ, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Yến Khanh một cái, không nhịn được giải thích cho mình, “Ở xung quanh đây không có thôn cũng không có hàng quán gì hết, một người một mình đương nhiên là không dám ở rồi.”
Dù sao đây cũng là ở trên núi, một nhà cũng không có. Tuy rằng ở phía trước có miếu Nguyệt Lão nhưng từ đây cách đó cũng không phải là gần. Hơn nữa buổi tối thì nhân viên công tác ở miếu Nguyệt Lão cũng về nhà. Vào ban đêm nơi này gần như chẳng có ai.
“À, cũng đúng nhỉ,” Cố Yến Khanh gật đầu nói, “Nhưng làm một người bạn trai đúng tư cách của em, tôi có thể ngủ dưới đất trông em.”
“Không cần. Tôi, tôi thấy tới tới lui lui cũng khá tốt, có thể từ từ nuôi dưỡng tình cảm.”
Kiều Vãn Tình cũng từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, thích nhất là mấy kịch bản m.á.u chó. Cái gì mà tôi chỉ đưa em đến cửa chứ tuyệt đối sẽ không vào trong nhà, tôi chỉ uống một ly trà thôi xong rồi sẽ rời đi. Đó đều là kịch bản cả!
Hôm nay có thể anh an phận ngủ ở dưới đất, nhưng nói không chừng ngày mai sẽ lấy lý do trên mặt đất có sâu rồi ẩm ướt gì gì đó, muốn ngủ trên giường. Trai đơn gái chiếc cùng nằm một giường, nếu thật là chỉ đơn thuần ôm chăn ngủ với nhau thôi mới là lạ.
A, đàn ông!
Kịch bản của anh đã bị tôi nhìn thấu!
Cố Yến Khanh thấy cô không muốn thì cũng không miễn cưỡng. Chỉ là anh có chút tiếc nuối. Anh còn cho rằng hai người có thể tiến tới giai đoạn ở chung rồi cơ.
Sự thật chứng minh, Cố Yến Khanh chính là một đại móng heo*!
* Đại móng heo: chân lợn to Pigboy, nổi lên từ tiktok, nhiều chị em dùng từ này để chỉ những anh bội bạc, thô lỗ hoặc không biết ga lăng với giới nữ, những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.
Vì việc kinh doanh của quán cũng không phải là rất bận, chỉ đầu bếp cùng chị Tống và người giúp việc theo giờ làm là đủ rồi nên hôm sau Kiều Vãn Tình không tới quán ăn, dặn chị Tống nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho mình.
Sau Tết Đoan Ngọ có hai trận mưa lớn xối xuống. Vì thế bây giờ trên núi có một đám nấm mọc ra. Hôm qua là thứ bảy, dì Chu không đi làm, lên núi hái nấm sau đó tặng một cây nấm siêu to cho nhà Kiều Vãn Tình. Khẩu Khẩu vô cùng thích ăn nên hôm sau Kiều Vãn Tình định lên núi hái một ít.
Tối hôm qua Cố Yến Khanh ngủ lại. Anh bị Kiều Vãn Tình sai hôm sau đi hái súp lơ về để xào.
Cố Yến Khanh đồng ý, tỏ vẻ không vấn đề gì, mang theo Khẩu Khẩu đi.

Qua một đêm, Khẩu Khẩu đã hoàn toàn quên việc ba ba bắt nạt mẹ mình, lại khôi phục lại bộ dáng đứa con ngốc ngếch, tung ta tung tăng chạy đằng sau Cố Yến Khanh. Anh đi đến đâu nó chạy lẽo đẽo đằng sau đến đó.
Rất nhanh đã tới vườn rau. Trước vườn rau có một mương nhỏ, bên trên đặt một tấm gỗ để đi qua. Khẩu Khẩu đi đường vụng về dừng chân lại trước cái mương.
“Ba ba, ôm.” Khẩu Khẩu không dám tự đi qua tấm gỗ, nhìn Cố Yến Khanh muốn anh bế mình qua.
Cố Yến Khanh cố ý không ôm cậu nhóc: “Bảo bối tự đi đi.”
“Không, không không, không cần ~” Bây giờ Khẩu Khẩu vẫn chưa nói chuyện lưu loát, thỉnh thoảng vẫn bị nói lắp.
“Không sao đâu, Khẩu Khẩu là nam tử hán mà.”
Khẩu Khẩu dậm chân nhỏ: “Không, ôm ~ Ôm Khẩu Khẩu ~”
Cố Yến Khanh đứng phía bên kia mương, ngồi xổm xuống, cổ vũ thằng bé: “Ngoan, tự đi đi. Ba ba ở bên này đón con.”
Khẩu Khẩu nghe vậy thì thử chìa chân ra đặt vào tấm gỗ. Nhưng nhìn dòng nước chảy dưới chân, nó vẫn sợ không dám đi, đành thu hồi chân nhỏ của mình lại, còn lui về phía sau một bước. Sau đó nó lại dùng âm thanh mềm mại làm nũng: “Sợ ~ Ba ba, ba ba ôm ~”
Cố Yến Khanh bất đắc dĩ bế thằng bé lên, cọ cọ mũi nhỏ của nó: “Sao lá gan con lại nhỏ như vậy hả?”
Tay nhỏ của Khẩu Khẩu ôm cổ anh, cười khanh khách.
Hai cha con cười đùa chơi với nhau sau đó hái súp lơ mang về cho Kiều Vãn Tình. Kiều Vãn Tình nhìn anh cầm cải ngồng, hỏi: “Súp lơ đâu?”
Cố Yến Khanh cầm cải ngồng đưa cho cô: “Đây, tôi hái nửa ngày mới được chỗ có nhiều hoa đó.”
Kiều Vãn Tình: “……”
—— Cố Yến Khanh đúng là, chẳng biết phân biệt rau củ gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận