Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia

Chương 109


Vì thế hôm sau Cố tổng bị nóng trong……
Cố tổng tự nhận mình không phải là một kẻ hám sắc, thậm chí đã có lúc anh còn cho rằng, nếu đời này mình không tìm thấy người mà mình thích thì cả đời sống thanh tịnh như Đường Tăng cũng được.
Hơn nữa, anh cũng không còn là mấy thằng nhóc 20 tuổi, vì cái này mà lại bị nóng trong……
Nhìn hai cục mụn nổi lên trên mặt, Cố tổng luôn tự coi mình là một người da mặt dày cũng cảm thấy mất mặt.
Buổi sáng lúc anh xuống ăn cơm thì Kiều Vãn Tình đã lấy cớ buổi sáng trời mát đưa Khẩu Khẩu xuống dưới khu chung cư tản bộ rồi. Vì thế Kiều Vãn Tình không bắt gặp cảnh người nào đó chưa thỏa mãn dục vọng nên bị nóng trong.
Nhưng đến lúc Cố Yến Khanh đi làm, Vương Kiêu nhìn hai hạt đậu trên mặt anh, không sợ c.h.ế.t hỏi: “Cố tổng nóng trong hả? Bên kia tôi có Bản Lam Căn*, anh có muốn dùng một chút không?”
*Bản Lam Căn: có tác dụng chính là thanh nhiệt, giải độc cơ thể, lương huyết, lợi yết hầu, mát máu, tiêu tụ, lợi họng, tiêu đờm, giảm ho, kháng sinh…
Bản Lam Căn cái con mẹ cậu ý!
Cố Yến Khanh đen mặt, ngồi vào ghế của mình, hỏi Vương Kiêu: “Đã chốt danh sách đi công tác ở thành phố A chưa?”
“Vẫn chưa ạ. Hoắc tổng bên đó rất khó đối phó, tất cả mọi người đều không muốn đi. Nhưng muộn nhất là trưa nay tôi sẽ nộp danh sách người đi công tác.”
“Cậu cũng đi.” Cố Yến Khanh nói.
“???” Vương Kiêu ngớ người, “Cố tổng, ngài chắc chắn?” Cố Yến Khanh gật đầu: “Cậu khá phù hợp, tôi coi trọng cậu.” Vương Kiêu: “……”
Thích hợp cái bíp bíp ý. Hoắc tổng phụ trách hạng mục kia nổi tiếng là keo kiệt bủn xỉn, đã keo kiệt thì thôi lại còn khó nói chuyện. Mà hạng mục này cũng chẳng phải là hạng mục lớn, vì thế mọi người cứ đẩy tới đẩy lui cho nhau, sống c.h.ế.t không chịu nhận.

Tự dưng lắm mồm trêu chọc chỗ đau của ông chủ, Vương Kiêu khóc thầm trong lòng.
Cố Yến Khanh nhìn Vương Kiêu đứng đối diện mang vẻ mặt như sắp c.h.ế.t thì cảm thấy khá sảng khoái. Anh là người thích cười trên đau khổ của người khác như thế đấy!
……
Nhân lúc rảnh rỗi, Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình đưa Khẩu Khẩu tới công viên thiếu nhi, viện bảo tàng, công viên dưới nước chơi.
Thằng nhóc quê mùa Khẩu Khẩu cứ như lần đầu được lên phố, nhìn cái gì cũng vô cùng háo hức tò mò.
Cậu thích nhất là chơi ở công viên dưới nước. Ở đó có thể nhìn thấy rất nhiều chú cá bơi lội một cách thần kỳ. Khẩu Khẩu nhìn không chớp mắt như được chiêm ngưỡng một thế giới mới.
Nhưng tiền đề là cậu nhóc không chảy nước miếng đã.
Kiều Vãn Tình buồn cười lấy khăn giấy ra lau nước miếng cho Khẩu Khẩu, nói: “Có phải là thằng bé nhìn thấy mấy con cá xong nghĩ tới món gì ngon ngon mới chảy nước miếng không nhỉ?”
“Nói không chừng trong đầu nó đang đầy một bàn cá nướng cá hấp cá kho đấy.”
“…… Nếu không buổi tối bảo chị Thục làm canh cá hấp cho Khẩu Khẩu ăn đi, cho thằng bé đỡ thèm.” Kiều Vãn Tình nhỏ giọng nói. Cô vẫn cảm thấy đứng dưới công viên dưới nước thảo luận việc ăn món cá gì không có duyên cho lắm.
Bây giờ trời nóng không thích hợp để chơi ngoài trời, nhưng Kiều Vãn Tình tin rằng nếu mà đưa Khẩu Khẩu đi vào vườn bách thú, nó thấy con gì cũng đều nghĩ đến việc ăn chúng.
Thậm chí nó nhìn tới máy bay việc đầu tiên thằng nhóc này nghĩ tới cũng là ăn ngon cơ mà……
Mà quan trọng nhất là Khẩu Khẩu còn nhỏ, chỉ ăn được một số món nhất định. Kiều Vãn Tình chủ yếu cũng chỉ cho cậu ăn rau dưa cùng thịt băm nhỏ là chính, nấu cùng với gạo xay thành thì nó mới ăn được.
Ngoài món cháo ra thì bình thường cô cũng chỉ cho nó húp ít canh thịt với ăn một ít canh cá hầm mà thôi. Vì thế Kiều Vãn Tình mới thắc mắc, sao chấp niệm của thằng nhóc này với đồ ăn lại lớn như vậy nhỉ?
Hay đứa nhỏ nào cũng như vậy?
Khẩu Khẩu đang dán sát mặt vào cửa kính pha lê tò mò xem cá nghe thấy Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh nói đến việc ăn cá thì thu tầm mắt lại, xoay người lại, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú ba mẹ mình: “Ăn cá…… Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu thích.”

“Thằng nhóc tham ăn.” Cố Yến Khanh sờ sờ đầu nhỏ đáng yêu của cậu: “Tối về sẽ có cá để ăn. Nhưng cá này mình chỉ xem thôi, không ăn được.”
“Hả?” Khẩu Khẩu nghiêng đầu ngơ ngác. Rõ ràng là thằng bé không hiểu vì sao đều là cá mà cái này lại không ăn được.
Đúng lúc ấy, có một con cá voi bơi qua đỉnh đầu bọn họ. Từ khi sinh ra, Khẩu Khẩu còn chưa thấy có con cá nào lớn đến vậy nên lập tức hưng phấn, đuổi theo con cá kia, duỗi tay nhỏ muốn bắt, trong miệng thì kêu lên: “Cá lớn…… Cá, cá lớn, cá!”
Đáng tiếc cá lớn không nghe thấy tiếng gọi của Khẩu Khẩu, bình tĩnh lướt qua.
Khẩu Khẩu ngay lập tức không vui, có chút tức giận. Cậu duỗi tay nắm ống quần của Cố Yến Khanh, dùng giọng non nớt làm nũng: “Ba ba, ba ba đi, đi bắt!”
Nhiệm vụ này quá khó khăn, Cố Yến Khanh bất đắc dĩ nói: “Bảo bối à, ba ba cũng không bắt được con cá này.”
Khẩu Khẩu không quan tâm: “Bắt, chộp tới ăn, lớn, cá cá lớn.”
Xung quanh còn những vị du khách khác. Vốn dĩ cặp trai xinh gái đẹp cùng một bạn nhỏ đáng yêu này đã vô cùng thu hút ánh nhìn rồi, bây giờ thằng nhóc ngốc Khẩu Khẩu này còn đòi ăn cá làm người đứng cạnh đều vô cùng buồn cười.
Một chàng trai đưa con gái mình tới đây chơi trêu Khẩu Khẩu: “Tiểu bảo bối, nếu ba ba con đi bắt con cá lớn như vậy về thì nhà con đã có nồi lớn để đun cá chưa?”
Có lẽ là đợt này Khẩu Khẩu đi đến mấy buổi tiệc gặp nhiều người rồi nên bây giờ thấy người lạ, nó không còn thẹn thùng rúc đằng sau ba mẹ mình nữa, ngượng không dám nói chuyện cùng người lạ.
Như bây giờ chẳng hạn, Khẩu Khẩu bình tĩnh đứng đó, cắn tay nhỏ suy nghĩ vấn đề mà chàng trai kia hỏi mình. Cậu cũng chẳng hiểu vì sao muốn đun cá lớn phải dùng nồi lớn. Nghĩ nghĩ chút rồi cậu nói: “Ma ma, ma ma nấu ~”
Tuy rằng trả lời lạc đề nhưng điều đó vẫn cho thấy thằng nhóc Khẩu Khẩu này rất thông minh. Chàng trai kia nói: “Vì thế cháu chỉ phụ trách ăn thôi, còn vấn đề nấu như nào thì giao cho mẹ cháu đúng không?”
Khẩu Khẩu nghiêm túc gật gật đầu: “Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu thích, thích cá, ăn!”
Mọi người xung quanh đều bị cậu chọc cười. Khẩu Khẩu thấy mọi người cười mới ngượng ngùng rúc ra đằng sau chân Cố Yến Khanh. Cố Yến Khanh bế cậu lên, nói: “Đợi tí nữa ba ba đưa con đi bắt cá nhé!”
Công viên dưới nước cũng có dịch vụ lặn xuống nước. Chỉ là bây giờ Khẩu Khẩu còn nhỏ, chưa cho thằng bé đi lặn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận