Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia
Chương 256
Sau khi hết năm thì Kiều Vãn Tình cũng chính thức đi làm trở lại.
Văn phòng làm việc của shop Giòn Trong Miệng cũng được chuyển đến địa điểm mới, hơn nữa shop còn tuyển thêm vài người mới, thành lập bộ phận nhân sự cùng bộ phận quản lý hoạt động của shop. Cuối cùng Kiều Vãn Tình cũng có thể thực hiện ước mơ làm bà chủ của mình!
Shop Giòn Trong Miệng đã chính thức trở thành một flagship store*.
*flagship store: là gian hàng của các nhãn hàng, các nhà bán lẻ được tuyển chọn, bao gồm các nhãn hàng hàng đầu trong và ngoài nước cũng như của các nhãn hàng trực tuyến và nhà bán lẻ nổi tiếng (Nguồn: Lazada)
Trần Du – người ngày trước tham gia khóa huấn luyện giúp đỡ người làm nông với Kiều Vãn Tình cũng qua shop Giòn Trong Miệng làm.
Kiều Vãn Tình đã trở thành học viên có thành tích tốt nhất và có sự nghiệp thành công nhất trong lớp huấn luyện ngày trước. Hơn nữa cô không phụ sự dạy dỗ của những thầy cô trong khóa huấn luyện, vẫn luôn tập trung bán những sản phẩm nhà nông, chưa từng đổi hướng kinh doanh lần nào. Nhất là sản phẩm bánh quả hồng. Trước kia quả hồng chính là mặt hàng bị ế, không ai chịu mua, bình thường chỉ dùng vài tệ là có thể mua được một đống lớn quả hồng rồi, làm những người nông dân trồng quả hồng lỗ vốn.
Năm ngoái, khi sắp tới mùa quả hồng thì shop Kiều Vãn Tình bắt đầu đẩy mạnh tuyên truyền sản phẩm bánh quả hồng. Khi đó, shop cô về trấn trên thu mua quả hồng với mức giá rất tốt, vừa đủ bù vốn cho những người nông dân đã vất vả làm lụng, lại còn giúp họ kiếm được một khoản lãi lớn.
Với những người dân ở trấn trên thì mức giá shop Giòn Trong Miệng thu mua chính là mức giá không thể lời hơn.
Bên chính phủ còn tặng cho Kiều Vãn Tình danh hiệu “Nữ thanh niên khởi nghiệp tiêu biểu của thành phố C”, trông cũng khá oai.
Kiều Vãn Tình từng bước đi lên, thậm chí có phóng viên ở địa phương còn tới phỏng vấn cô.
Đó vẫn chưa phải là chuyện quan trọng nhất. Quan trọng nhất là năm nay cô nhận được thư mời của hội nghị của những doanh nhân kinh doanh shop online. Không chỉ vậy, cô còn được mời lên chia sẻ kinh nghiệm 15 phút.
Hội nghị này vốn là nơi tụ hội rất nhiều ông trùm lớn trong giới kinh doanh, bán hàng online của Trung Quốc. Tùy tiện gặp một người cũng chính là một người nổi tiếng. Hơn nữa có rất nhiều doanh nghiệp, shop kinh doanh nổi tiếng muốn lấy được thư mời để tham gia hội nghị này cũng không lấy được.
Hiện tại họ lại muốn mời Kiều Vãn Tình lên chia sẻ kinh nghiệm…
Nhân viên trong shop Giòn Trong Miệng nghe nói bà chủ của mình nhận được một thư mời “trâu bò” như vậy thì đều luôn miệng khen bà chủ nhà mình. Kiều Vãn Tình được khen nhiều quá mà cảm thấy ngại.
Ban đầu khi mới nhận được thư mời này thì cô vui thật đấy, nhưng vui xong thì cô bắt đầu cảm thấy cuống.
Ở hội nghị đó có rất nhiều người tài giỏi, toàn là những nhân vật lớn trong nghề. Nếu không phải là nhân vật lớn thì cũng là các chuyên gia, nói chung toàn là người tài. Cô chỉ là một người có kiến thức không quá sâu rộng, nếu lên đó nói về những thứ quá đơn giản hoặc quá bình thường chỉ sợ bị người ta cười nhạo.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Em từ chối họ có được không?”
Ở phòng làm việc trong nhà, Kiều Vãn Tình căng thẳng đi qua đi lại, vò tóc lần thứ n, sắp vò trọc cả đầu mình rồi.
Nhìn đi nhìn lại đây có khác gì cái hố hố cô đâu!
Cố Yến Khanh nhìn Kiều Vãn Tình lo lắng không ngừng. Chờ cô đi qua trước mặt mình một lần nữa, anh túm chặt cô lại, kéo cô về phía mình cho cô ngồi lên đùi mình, nói: “Em mà đi nữa thì anh cũng chóng mặt đến ngất luôn đấy!”
“Không phải em đang căng thẳng sao?” Kiều Vãn Tình đỡ trán. “Em thương thương anh một chút, anh sẽ xử lý giúp em.”
Kiều Vãn Tình vui sướng: “Anh nói thật chứ?” “Anh không nói đùa bao giờ.”
Kiều Vãn Tình hôn một cái trên mặt Cố Yến Khanh, nói: “Được, anh nói đi.”
“Em cũng làm có lệ quá rồi đấy,” Cố Yến Khanh cười nói. Nhưng nhìn Kiều Vãn Tình đang không có tâm trạng vui đùa, anh cũng không làm khó cô nữa, nói cho cô cách giải quyết, “Em ghi ra những mục mình muốn trình bày, anh sẽ tìm giúp cho em một người viết bản thảo và làm ppt.”
“… Thế cũng được hả?”
Cố Yến Khanh xòe tay: “Chẳng lẽ em định tự viết?” “Em không biết viết đâu.”
“Vì thế,” Cố Yến Khanh nói, “Ở những hội nghị quan trọng, những buổi gặp mặt chính thức, người ta đều thuê người viết bản thảo hộ mình, chỉ việc lên nói thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận