Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia

Chương 202


Nhưng mà mấy cô gái đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt thì sẽ có khá nhiều suy nghĩ mộng mơ trong lòng, lại còn thích nghi ngờ này nọ nữa. Đối phương chỉ cần nói một câu nào đó thôi là có thể suy ra được hàng trăm hàng vạn nghĩa rồi!
Kiều Vãn Tình nói: “Cậu yên tâm đi! Chắc chắn là anh ấy thích cậu. Chứ nếu mà là một người đàn ông không thích cậu thì một ánh mắt dư thừa người ta cũng chẳng muốn cho cậu đâu, chứ đừng nói là lặn lội đường xá xa xôi tới thăm cậu rồi còn cùng cậu ra ngoài chơi nữa.”

“Chắc là vậy rồi. Có trời mới biết tớ muốn xông lên nói cho anh ấy biết tớ thích anh ấy đến nhường nào! Mỗi lần gặp anh ấy tớ đều phải cố hết sức mới nhịn được đó!”
Kiều Vãn Tình bị cô nàng chọc cười: “Nếu không thì cậu cứ tỏ tình với Kỳ Hình đi. Cậu tỏ tình trước cũng có sao đâu!”
“Không được không được! Nhỡ anh ấy cảm thấy tớ táo bạo quá thì sao?” Kiều Vãn Tình: “……”
Kể cả cậu không tỏ tình trước thì cậu cũng chưa bao giờ là một người rụt rè……
Vì trời rất lạnh, nhìn thời tiết này, khả năng cao sẽ có tuyết rơi nên Đường Nguyệt Nguyệt gợi ý mọi người tới quán lẩu Duyệt Quân nổi tiếng ở thành phố X để ăn. Ban đầu cô nàng định dẫn một mình Kỳ Hình tới đây. Quán lẩu này rất nổi tiếng ở thành phố X, tới đây mà không ăn một lần chính là sự thiếu sót vô cùng lớn.
Đường Nguyệt Nguyệt đỗ xe xong thì xuống xe cùng Kiều Vãn Tình. Chỗ này không dễ để kiếm được chỗ để xe, vì thế hai người cũng không biết Cố Yến Khanh đang lái xe đến tận đâu để tìm chỗ để. Đường Nguyệt Nguyệt đang ở thời kỳ yêu đương nồng nhiệt nên cô nàng vô cùng tranh thủ, nhân dịp Cố Yến Khanh còn đang đi đỗ xe thì lấy gương ra soi lại mặt mình.
Kiều Vãn Tình lấy điện thoại ra gọi cho Cố Yến Khanh thì biết được hai người cũng đã đỗ xe xong rồi. Vì thế bốn người hẹn nhau ở cửa quán lẩu.
“Cô gì ơi, chậm đã, cô đánh rơi đồ rồi này,” Kiều Vãn Tình vừa ngắt điện thoại thì nghe được đằng sau có người gọi. Kiều Vãn Tình cùng Đường Nguyệt Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn thì thấy có một người đàn ông trẻ tuổi đuổi theo. Trên tay anh ta cầm hai miếng băng dán cá nhân, “Vừa rồi cô làm rơi từ trong túi ra này.”
“À, chắc nãy tôi lấy đồ ra bị rơi. Cảm ơn anh nhé!”
Đường Nguyệt Nguyệt thường để băng keo cá nhân hay kẹo cao su, khăn giấy gì đó trong túi để phòng trường hợp khẩn cấp. Vì thế túi của cô nàng lúc nào cũng đầy ắp đồ, thỉnh thoảng bị rơi mấy thứ linh tinh cũng là chuyện không quá lạ.
Đường Nguyệt Nguyệt duỗi tay ra nhận, nhưng người đàn ông kia lại không buông tay đưa đồ. Đường Nguyệt Nguyệt khó hiểu nhìn anh ta: “Anh gì ơi?”
“Cái đó,” Anh ta hơi ngượng ngùng, gãi gãi gáy mình, “Tôi có thể xin phương thức liên hệ của cô không?”
“Hả? Tôi á?”
Đường Nguyệt Nguyệt chỉ vào mình, trên mặt cô không giấu nổi hai chữ “ngạc nhiên”. Phải biết rằng bình thường ra ngoài, nếu cô đi cùng Kiều Vãn Tình thì người ta thường chỉ hỏi mỗi phương thức liên hệ của Kiều Vãn Tình thôi, chứ rất hiếm khi có người nào hỏi cô.
“Ừm, có phải là tôi hơi đường đột rồi không?”
“Đúng, đúng là rất đường đột rồi.” Phía sau truyền đến một âm thanh trầm thấp của người đàn ông. Đường Nguyệt Nguyệt sợ hãi quay đầu lại nhìn thì thấy Kỳ Hình cùng Cố Yến Khanh đã đến từ bao giờ.
Đường Nguyệt Nguyệt buông tay nắm lấy băng dán cá nhân như bị điện giật. Đầu tiên cô định giải thích gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra. Bởi lẽ chẳng có cái gì để giải thích cả, cô cũng chẳng biết lấy thân phận gì để giải thích.
Vì thế Đường Nguyệt Nguyệt cứ đứng ngây ngốc tại chỗ.
Kỳ Hình vươn tay lấy băng dán cá nhân trong tay người kia qua, nói: “Cô ấy là hoa đã có chủ rồi.”
Người đàn ông kia nhìn Kỳ Hình đẹp trai phong độ thì hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết. Làm phiền mọi người rồi.”
Nói rồi người kia cũng rất hiểu chuyện, nhanh chóng chạy đi.
Còn Đường Nguyệt Nguyệt cứ đứng im tại chỗ như bị đóng đinh. Trong đầu của cô chạy đầy câu cuối cùng mà Kỳ Hình nói.
Cô ấy là hoa đã có chủ rồi. Hoa đã có chủ……
Có chủ!!!
Trong lòng Đường Nguyệt Nguyệt như có hàng ngàn, hàng vạn pháo hoa b.ắ.n bùm bùm bùm liên tục, cả người thì cứ bay bổng như chìm vào giấc mộng. Cô nàng vui đến nỗi hận không thể chạy ba vòng ngay tại chỗ.
“Tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh đi nào.” Kiều Vãn Tình kéo cô nàng về thực tại, “Chúng ta mau đi vào thôi, cậu đứng đây không lạnh à?”
Đường Nguyệt Nguyệt nắm lấy tay Kiều Vãn Tình, dùng sức suýt nữa làm Kiều Vãn Tình phải kêu ra tiếng. Kiều Vãn Tình nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu bình tĩnh lại, tem tém một chút nào!”
“Tớ không bình tĩnh nổi rồi! Bây giờ tớ cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy á! Phải làm sao bây giờ?! Nhưng sao anh ấy lại không nói gì nữa, không phải lúc ấy anh ấy nên nhân cơ hội đó tỏ tình tớ luôn ư?”
“Chắc là anh ấy muốn rụt rè một chút.” Đường Nguyệt Nguyệt: “……”
Người tới quán lẩu Duyệt Quân rất nhiều, bên ngoài còn có vài người đứng xếp hàng. Nhưng bọn họ đã đặt xong chỗ rồi nên có thể vào ngồi luôn.

Bốn người lần lượt gọi nước canh, những món mình thích. Nồi lẩu được bưng lên rất nhanh, mọi người vừa chờ đồ chín vừa ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh gọi một nồi nước mặn một nồi nước cay. Hai người ăn chung với nhau, không quan tâm tới hai đôi mắt oán hận vì bị ngập một miệng cơm chó ở đối diện.
“Thịt ngỗng ăn khá ngon em ạ.” Cố Yến Khanh gắp một miếng ngỗng đặt vào trong bát Kiều Vãn Tình, “Em ăn đi, nó còn đang nóng.”
“Em xin.” Kiều Vãn Tình gắp lên chấm nước chấm, cho vào trong miệng. Tuy rằng Cố tổng không biết nấu cơm nhưng vẫn biết thả đồ vào nồi lẩu chế biến. Miếng ngỗng này vừa nóng lại vừa giòn, lại còn thơm nữa, “Ngon quá!”
Cố Yến Khanh trìu mến xoa xoa đầu Kiều Vãn Tình. Đường Nguyệt Nguyệt cùng Kỳ Hình: “……”
“Khụ khụ!” Đường Nguyệt Nguyệt ho hai cái thật mạnh, “Cơm chó khó ăn thật đấy! Hai người chú ý một chút đi, đối diện còn hai người độc thân đấy!”
Cố Yến Khanh nói: “Đã là hoa có chủ rồi còn tự nhận mình là người độc thân, cô nói vậy chắc có người sắp khóc rồi đấy!”
Khuôn mặt mãi mới bình thường trở lại của Đường Nguyệt Nguyệt lại đỏ au lên.
Kỳ Hình nhẹ giọng cười cười: “Em muốn ăn cái gì anh gắp cho?”
!!!!
Đường Nguyệt Nguyệt nghe được câu này xong thì não cô offline, không còn năng lực để suy xét nữa. Cô thấy trước mặt mình là một đĩa óc heo nên mơ mơ màng màng nói: “Lấy óc heo đi.”
Kỳ Hình – người không dám nhìn thẳng vào đĩa óc heo: “……”
Vẻ bề ngoài của óc heo có chút…… Một lời khó nói hết. Dù sao thì người nào ăn được cũng cảm thấy nó rất ngon, nhưng người nào không dám ăn, nhìn vẻ ngoài dữ tợn của nó đều sợ hãi.
Kiều Vãn Tình nhìn hai người đối diện mà suýt nữa bị chọc cười chết. Có lẽ Đường Nguyệt Nguyệt chính là người yêu vào chỉ số thông minh biến về 0 trong truyền thuyết.
Kỳ Hình đã lỡ nói ra rồi nên không thể thu lại lời nói được nữa. Rõ ràng trong lòng anh không muốn chút nào nhưng vẫn phải làm bộ lịch sự gắp một miếng óc lợn cho Đường Nguyệt Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận