Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia

Chương 40


Đột nhiên cô cảm thấy nguyên chủ có chút đáng thương, 20 vạn đã bị đuổi đi rồi.
Tới cửa khách sạn, Kiều Vãn Tình biết Cố Yến Khanh còn phải trở về giải quyết việc của Cố phu nhân cùng Đàm tiểu thư nên cũng không lãng phí thời gian của anh, cầm túi của mình lên, bế Khẩu Khẩu, nói: “Tôi làm một chút rau củ nướng cho Uyên Uyên, để lại trên xe rồi. Hôm nay cảm ơn anh nhé!”
Cố Yến Khanh không nói gì thêm, nhìn cô trở về.
Nhưng Kiều Vãn Tình vừa mới đặt Khẩu Khẩu lên giường ngủ, cởi đôi giày cao gót đi vô cùng đau chân, thay quần áo ra thì lại nhận được điện thoại của Cố Yến Khanh bảo mình đi xuống một chuyến.
Kiều Vãn Tình không hiểu chuyện gì, đi dép lê chạy xuống.
Cố Yến Khanh đứng trước cây xanh ở lối rẽ cửa khách sạn. Kiều Vãn Tình đi qua: “Còn chuyện gì vậy Cố tổng?”
Cố Yến Khanh ngước mắt nhìn cô một cái.
Tuy rằng Kiều Vãn Tình để mặt mộc không xinh bằng khi cô trang điểm, nhưng trong mắt Cố tổng thì cô vẫn xinh đẹp như cũ, tuy rằng thiếu vài phần quyến rũ nhưng trông cô lại trẻ trung hơn rất nhiều.
“Cái này cho cô,” Cố Yến Khanh đưa túi trong tay qua, “Thuốc mỡ để trị nứt da, trong này còn có kem dưỡng da tay.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Sao anh lại quan tâm tôi như vậy…
Kiều Vãn Tình định từ chối theo bản năng, dường như Cố Yến Khanh đoán được, nói: “Cô nhận lấy đi. Xem như là cảm ơn cô cho Uyên Uyên rau củ nướng.”
Anh ấy đã nói như thế này rồi, Kiều Vãn Tình không nhận không được. “Thế tôi…” Kiều Vãn Tình chỉ chỉ cửa, “Đi lên trước nhé?”
Cố Yến Khanh gật gật đầu.
Nhưng đến lúc Kiều Vãn Tình quay về, Cố Yến Khanh lại đột nhiên gọi cô: “Kiều Vãn Tình, nếu không thì chúng ta thử xem?”
“???” Kiều Vãn Tình vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, nghi ngờ tai mình có vấn đề, “Thử, thử cái gì?”
“Thử tìm hiểu nhau.”

“Anh đùa cái gì thế? Một chút cũng chẳng buồn cười.”
Cố Yến Khanh không nói chuyện, chỉ nhấc mí mắt lên không mặn không nhạt liếc nhìn cô một cái, lời nói là thật hay giả không cần nói cũng biết.
Kiều Vãn Tình: “……” Mẹ kiếp, thật hả?
Đột nhiên được tỏ tình, Kiều Vãn Tình đứng hóa đá tại chỗ.
Thật ra cô cũng mơ hồ cảm thấy thái độ cùng ánh mắt Cố Yến Khanh nhìn mình có cái gì đó không đúng, nhưng chưa từng nghĩ đến đó lại là… yêu?
Thật ra cũng không phải là chưa từng nghĩ tới, thái độ của Cố Yến Khanh với cô cũng vô cùng rõ ràng. Rõ ràng hôm nay không cần hẹn ông La bà La vào buổi tối, nhưng Cố Yến Khanh lại sắp xếp hẹn vào buổi tối, mục đích là để cô ở lại đây một đêm.
Nhưng việc đó cũng có thể giải thích là anh ấy tìm lý do để cô mang Khẩu Khẩu đến đây.
Không ngờ lại là lý do khác.
Chỉ là Kiều Vãn Tình luôn cảm thấy mình là một cô gái bình thường, chẳng có ba đầu sáu tay, cũng chẳng có điểm nào hấp dẫn người khác. Trừ bỏ một túi da khá tốt ra thì không còn gì khác nữa.
Nhưng bên người Cố Yến Khanh, thứ không bao giờ thiếu nhất chính là những cô gái xinh đẹp.
Lại thêm ảnh hưởng từ trong sách. Trong đó viết thái độ của Cố Yến Khanh đối với Kiều Vãn Tình không hề đẹp một chút nào, vô cùng lạnh lùng, còn có thể nói là anh ghê tởm Kiều Vãn Tình.
Vì vậy mỗi lần nghĩ anh có ý với mình, Kiều Vãn Tình đều cảm thấy mình đang ảo tưởng.
Nghĩ đến đây, Kiều Vãn Tình cười cười: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp nhỉ?” Cố Yến Khanh: “……”
“Vãn Tình.” Cố Yến Khanh gọi tên cô, không gọi cả họ. Giọng anh trầm thấp nói, “Tôi nghiêm túc.”
Kiều Vãn Tình thấy anh không đùa, thu lại ý cười, nói: “Tôi cũng vô cùng nghiêm túc. Cố tiên sinh, chúng ta không hợp.”
“Không hợp chỗ nào?” Cố Yến Khanh không để mình bị Kiều Vãn Tình lừa.
“Chưa nói đến vấn đề là chúng ta không môn đăng hộ đối. Tôi xác định 5 năm tiếp theo sẽ không rời khỏi quê mình, trừ khi xảy ra chuyện gì lớn. Cố tổng có sự nghiệp của chính mình, không thể vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp của mình. Chúng ta mà yêu đương chính là yêu xa đó, vô cùng mệt mỏi đúng không? Còn có…”

Kiều Vãn Tình không cho Cố Yến Khanh cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là tôi không thích anh. Cho nên, không nên ép buộc nhau, đúng chứ? Như Cố tổng cũng không ép mình thử yêu đương với Đàm tiểu thư mà?”
“Ừ.” Cố Yến Khanh gật đầu, “Nói có sách mách có chứng làm tôi không thể phản bác.”
Kiều Vãn Tình còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Cố Yến Khanh lại nói: “Vậy theo như ý của Kiều tiểu thư, tôi có thể theo đuổi Kiều tiểu thư đúng chứ?”
“……” Cũng không sai.
Kiều Vãn Tình phục Cố Yến Khanh sát đất. Với điều kiện của anh, muốn dạng phụ nữ gì mà chẳng có, cứ một hai muốn tới chỗ cô trải qua sóng gió làm gì, chẳng lẽ cô có sức hút lớn như vậy cơ à?
“Cố tổng à, anh đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi và anh không có khả năng đâu,” Kiều Vãn Tình tận tình khuyên bảo, nói, “Như bây giờ chúng ta là bạn bè, anh muốn đến xem Khẩu Khẩu tôi cũng không từ chối anh, thậm chí còn nhiệt tình tiếp đón anh. Như vậy không phải tốt sao? Nếu anh mà theo đuổi tôi, cả cửa nhà tôi cũng sẽ không cho anh bước vào.”
Cố Yến Khanh: “……”
Cố Yến Khanh không ngờ Kiều Vãn Tình từ chối mình nhanh đến vậy.
Lần đầu tiên thật lòng muốn ở bên một người mà lại bị từ chối thẳng thừng đến như vậy, Cố đại thiếu gia cảm giác có chút thất bại: “Một cơ hội cũng không cho tôi ư?”
“Ừ.”
“Được.” Cố Yến Khanh dứt khoát nói, “Em đi lên đi, nghỉ ngơi sớm một chút, mai còn quay về.”
Cố Yến Khanh cũng không dây dưa thêm, rời đi. Kiều Vãn Tình thở ra nhẹ nhàng.
Thật là một đêm kích thích.
Cô thật sự không thích Cố Yến Khanh. Tuy rằng anh ấy rất tốt, rất bá đạo, là một người đàn ông tốt, nhưng cô không có cảm giác gì với anh.
Hơn nữa nếu cô đến với Cố Yến Khanh thì nhất định cô sẽ không đồng ý để anh nhận Uyên Uyên làm con. Cô không muốn thấy con mình trở thành vai ác, diễn vở diễn anh em tranh đoạt, phản bội nhau với Uyên Uyên.
Nhưng Cố Yến Khanh lại vô cùng yêu quý Uyên Uyên. Nếu về sau cha mẹ Uyên Uyên ly hôn khẳng định Cố Yến Khanh sẽ không bỏ mặc cậu nhóc, đến lúc đó cô cùng Cố Yến Khanh sẽ bất đồng quan điểm.
Không thể trêu được, không thể trêu được.

……
Bạn cần đăng nhập để bình luận