Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia
Chương 217
Sau khi thực hiện nghi thức trao lời thề cho nhau xong thì tiệc cưới của hai người bắt đầu. Kiều Vãn Tình đi thay bộ đồ cưới truyền thống để ra kính rượu tiếp khách, cô trang điểm xong cũng tốn hơn một tiếng.
Tiệc cưới kết thúc cũng đã ba bốn giờ chiều. Kiều Vãn Tình ngồi nghỉ trên ghế một lúc sau đó lại bị dựng dậy thay quần áo, mặc bộ váy công chúa chuẩn bị cho tiệc tối……
Phần vui nhất của lễ cưới chính là tiệc tối.
Tiệc tối được diễn ra ở bên ngoài biệt thự, gần bể bơi. Có rất nhiều đèn led ấm áp được treo trên cao tỏa ra ánh sáng rực rỡ, phía dưới thì được trang trí bằng cánh hoa hồng, làm cho không khí lãng mạn như trong thế giới cổ tích vậy.
Cả không gian được trang trí bằng màu hồng phấn vô cùng lãng mạn. Tuy vậy, tổ chức một buổi tiệc tối như này cũng vô cùng mệt mỏi.
Hơn nữa, buổi tối còn có hoạt động “phá động phòng”, sau khi bị người ta phá xong còn phải đi tiếp khách. Đến lúc có thể tháo trang sức, thay quần áo đi ngủ thì mỏi đến cả ngón tay cũng chẳng muốn nhấc lên.
Buổi tối, Khẩu Khẩu đi ngủ cùng ông bà nội của mình. Kiều Vãn Tình hơi lo ban đêm cậu nhóc sẽ dậy quậy phá không để ông bà ngủ, nhưng cô có lòng nhưng chẳng có sức. Kiều Vãn Tình chỉ tắm rửa qua qua một chút thôi sau đó nằm trên giường định chờ Cố Yến Khanh tiễn hết khách về.
Kết quả vừa đặt lưng lên giường thì cô ngủ say như c.h.ế.t luôn.
Vì thế cái mà người ta bảo là đêm tân hôn động phòng hoa chúc gì đó đều là lừa người, mệt đến c.h.ế.t rồi còn hơi đâu mà động phòng chứ?
Hôm sau lúc Kiều Vãn Tình tỉnh lại thì cũng đã hơn 10 giờ rồi. Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, Kiều Vãn Tình bị “đè” nên mới tỉnh. Lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện một bàn tay Cố tổng đặt trên n.g.ự.c mình, đúng chỗ trái tim của cô, còn anh thì ngủ một cách ngon lành.
“Này này,” Kiều Vãn Tình đẩy anh dậy, “Tối qua Khẩu Khẩu ngủ luôn ở bên ba mẹ hả anh? Ban đêm nó không về đây sao?”
Tối qua cô ngủ say như chết, ngủ một mạch đến tận bây giờ mới tỉnh lại. Trước đó cô chẳng biết xung quanh mình có gì thay đổi không, cũng chẳng biết tối qua Khẩu Khẩu có quấy hay không, cũng chẳng biết tối qua Cố phu nhân có bế Khẩu Khẩu qua đây để cô dỗ hay không.
Cố Yến Khanh ôm lấy Kiều Vãn Tình theo bản năng: “Chắc là không đâu, qua anh cũng ngủ, chẳng để ý lắm.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Thế là hôm qua cả cô cả anh đều quá mệt nên ngủ hết. Thêm vào đó, phòng này cũng rất rộng, bên ngoài còn có một bàn trà nhỏ, vì thế giường cách cửa phòng ngủ rất xa. Ở ngoài cửa có ai gõ cửa cũng chẳng nghe thấy tiếng gì.
Nghĩ đến cảnh Khẩu Khẩu một tay ôm gối một tay gõ cửa, khóc lóc gọi ba mẹ mà cửa cứ đóng chặt, không ai ra bế cậu nhóc thì Kiều Vãn Tình lại cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà chắc chắn Cố phu nhân sẽ không để Khẩu Khẩu như vậy đâu.
“Ngủ tiếp đi em.” Cố Yến Khanh hôn hôn đỉnh đầu Kiều Vãn Tình, mơ mơ màng màng nói.
“Anh ngủ tiếp đi, em đi xem Khẩu Khẩu thế nào rồi.”
Mấy ngày nay Cố Yến Khanh còn mệt hơn cả cô. Mãi mới có hôm anh có thể ngủ nướng, Kiều Vãn Tình không đành lòng dựng anh dậy, vì thế cô kéo cái chăn mỏng lên cho Cố Yến Khanh để anh ngủ tiếp.
Kiều Vãn Tình rời giường, thay quần áo xong thì đi tìm Khẩu Khẩu. Ở phòng khách dưới tầng, Cố phu nhân, Sở Thơ Thơ, Dư Sơ cùng Lục Vân Phỉ đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm với nhau, nhưng cô không thấy bóng dáng của Khẩu Khẩu đâu.
Bốn người thấy Kiều Vãn Tình đi xuống thì dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô. “……”
Không phải như vậy! Mọi người đừng tự chụp nồi cho cô như vậy chứ!!
Hôm qua cô cùng Cố Yến Khanh còn chưa làm được cái gì đã lăn quay ra ngủ rồi!
Kiều Vãn Tình làm như không hiểu ánh mắt của bốn người bọn họ có ý nghĩa gì, bình tĩnh chào bọn họ sau đó hỏi Cố phu nhân: “Mẹ ơi, Khẩu Khẩu đâu ạ?”
“Khẩu Khẩu đi ra bãi cát chơi với Uyên Uyên rồi. Con qua đây ngồi đi.”
Kiều Vãn Tình đi qua ngồi bên cạnh bà, hỏi: “Thế qua thằng bé có ngoan không ạ? Nó có quấy ba với mẹ không?”
Cố phu nhân cùng ba người nhìn thoáng qua, cười nói: “Bọn mẹ còn đang ngồi thảo luận về chuyện này đó! Hôm qua mẹ tắm rửa cho Khẩu Khẩu xong, quên không cho thằng bé mặc tã giấy, thế là buổi tối nó đái dầm đấy.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Bây giờ Khẩu Khẩu còn chưa được hai tuổi, buổi tối ngủ phải mặc tã giấy, nếu không Khẩu Khẩu sẽ đái dầm.
“Thằng nhóc thúi này tiểu nhiều cực luôn, mà giường mẹ lại trải chiếu cơ. Qua mẹ với Kính Chi ngủ sâu nên không để ý, đến lúc thấy người ướt ướt thì mới biết là Khẩu Khẩu đái dầm.”
Mọi người đều cười, thậm chí Kiều Vãn Tình còn có thể tưởng tượng được cảnh Cố phu nhân bất lực nhìn Khẩu Khẩu đi tiểu ướt hết giường của mình.
May là nước tiểu của Khẩu Khẩu đã trở lại bình thường. Nếu không ba mẹ chồng cô mà thấy rêu xanh mọc đầy trên chiếu thì chắc là sợ lắm đây.
Sở Thơ Thơ nói: “Năm ngoái Uyên Uyên cũng tiểu trên giường một lần, chị cùng Yến…… anh ta không biết. Đến lúc Uyên Uyên dựng chị dậy, bảo giường bị ướt thì chị cũng mới biết thằng bé đái dầm đấy!”
Ở chỗ này, ngoài Lục Vân Phỉ thì ai cũng đã lên chức mẹ rồi. Bắt được mấy chuyện xấu hổ khi còn bé của con mình thì các mẹ chẳng giấu một chút nào mà kể hết ra.
Cũng vì thế mà Kiều Vãn Tình nghe được câu chuyện đái dầm hồi còn nhỏ của Cố tổng……
Nói chuyện một lát thì Kiều Vãn Tình đi ăn bữa sáng. Đến khi cô trở lại phòng khách thì phát hiện có một vị khách không mời mà đến.
Lần trước, sau khi Cố Yến Trạch rời khỏi nhà cô thì Kiều Vãn Tình chưa từng thấy mặt người này lần nào. Lần trước lúc cô đi hỏi thăm họ hàng trước khi kết hôn, tặng trứng nhân duyên cùng bao lì xì cũng không gặp anh ta. Quà là người giúp việc nhà anh ta nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận