Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia

Chương 49


Lòng bàn tay của Cố Yến Khanh ấm áp, mặt Kiều Vãn Tình dán hết lên tay anh. Cảm giác ấm áp lập tức làm Kiều Vãn Tình giật mình, sâu ngủ bò đi hết. Cô định ngồi thẳng dậy tránh tay anh đi lại ngoài ý muốn phát hiện Cố Yến Khanh đang dán sát người vào chỗ mình, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy hàng mi anh.
Kiều Vãn Tình thấy tư thế này có chút xấu hổ, mắt giật giật, nói: “Anh tránh ra một chút được không?”
Cố Yến Khanh nhìn cô, khóe mắt nhiễm ý cười nhàn nhạt. Anh hỏi: “Có phải bây giờ tôi nói cái gì em cũng đồng ý không? Vãn Tình?”
“……” Kiều Vãn Tình không nghĩ tới anh lại nói như vậy, cười giả tạo, “Tôi tin tưởng nhân phẩm của Cố tổng, không phải là người… nhân lúc cháy nhà hôi của.”
“Em chắc chắn?”
Mặt Cố Yến Khanh cách Kiều Vãn Tình ngày càng gần, Kiều Vãn Tình bị anh ép rụt đầu lùi về sau. Con người không biết xấu hổ này! Đây hoàn toàn không phải là Cố Yến Khanh quân tử mà cô biết!
Cố Yến Khanh vốn dĩ chỉ định chạm nhẹ vào mặt cô, nhưng nhìn bộ dáng nhỏ yếu đáng thương của cô lại cảm thấy thú vị, đột nhiên muốn thử xem Kiều Vãn Tình có thể chịu đựng đến mức nào.
Đáng tiếc, đúng lúc này, bà nội Kiều trong nhà nghe được tiếng xe bên ngoài nên ôm Khẩu Khẩu đi ra xem. Kiều Vãn Tình hít một hơi thật sâu.
Khuôn mặt cô đã đỏ hồng.
Cố Yến Khanh quá xấu xa rồi.
Khẩu Khẩu nhìn ba ba lâu lắm không gặp của mình vô cùng sung sướng nhào vào người anh. Nếu là người khác, qua thời gian dài không thấy Khẩu Khẩu có thể quên họ. Chỉ riêng Cố Yến Khanh, dù anh có biến mất trong thời gian dài như thế nào thì Khẩu Khẩu cũng đều nhớ rõ anh, muốn được anh bế.
“Khẩu Khẩu lại lớn hơn rồi,” Cố Yến Khanh bế Khẩu Khẩu, không nghĩ tới Khẩu Khẩu còn thơm một cái thật mạnh vào mặt anh, làm nước miếng dính đầy mặt. Cố Yến Khanh vui vẻ nói, “Con biết thơm rồi đó hả?”
—— Gần đây Khẩu Khẩu học thêm được động tác mới. Đó chính là cậu sẽ thơm một cái với đồ hoặc người nào đó mà cậu thích. Con lật đật lần trước Cố Yến Khanh mua cho cậu bị Khẩu Khẩu thơm đến hỏng rồi. Lúc Kiều Vãn Tình trông Khẩu Khẩu chỉ không để ý một chút thôi là cậu lại lấy con lật đật rồi thơm thơm gặm gặm.
Khẩu Khẩu vùi đầu vào trong lòng n.g.ự.c Cố Yến Khanh. Đợt này thằng nhóc lớn hơn rất nhiều, bế thằng nhóc đã cảm thấy nặng nặng, nhưng ôm vào trong lòng lại vô cùng ấm áp mềm mại.
Cố Yến Khanh không nhịn được thơm vài cái trên mặt cậu nhóc.

Khẩu Khẩu được ba ba thơm thơm thì cười khanh khách.
Bốn người cùng nhau vào trong nhà. Kiều Vãn Tình đi thay quần áo, bà nội Kiều rót một chén nước cho Cố Yến Khanh, Cố Yến Khanh nhận lấy, lễ phép nói: “Cháu cảm ơn bà ạ.”
Bà nội Kiều dời mắt đi, nói: “Cố tiên sinh không cần cảm ơn.”
Lúc trước Cố Yến Khanh sợ Kiều Vãn Tình xảy ra chuyện, bản thân mình lại ở rất xa không thể chăm sóc cô, mà Kiều Vãn Tình xảy ra chuyện nhất định cũng sẽ không nói với anh nên anh đưa cho bà nội Kiều một tấm danh thiếp, bảo bà nếu Kiều Vãn Tình xảy ra chuyện gì thì phải gọi điện cho mình.
Ấn tượng của bà nội Kiều với Cố Yến Khanh rất tốt. Hơn nữa anh cũng thật sự rất giỏi. Vì vậy bà cũng không từ chối rồi nhận tấm danh thiếp.
Không ngờ lại có lúc thật sự cần đến.
“Bà cùng Vãn Tình vất vả rồi ạ.” Cố Yến Khanh lại nói.
“Không vất vả không vất vả,” bà nội Kiều vội nói, “Cố tiên sinh ngồi đi, tôi đi rửa sạch chén.”
Khẩu Khẩu ở trong lòng n.g.ự.c ba ba mình một lúc, chơi với ba ba một hồi sau đó chỉ vào cửa, trong miệng kêu ấp úng. Cố Yến Khanh hỏi nó: “Khẩu Khẩu muốn gì?”
Khẩu Khẩu vẫn luôn chỉ về một phía, cậu nhóc có chút sốt ruột. Cố Yến Khanh bế cậu lên đưa cậu ra cửa, cậu nhóc mới vui vẻ kêu: “Phát, phát.”
Phát?
Cố Yến Khanh có chút không hiểu ý cậu nhóc, cho đến khi nhìn thấy cây hoa đang nở những đóa màu hồng nhạt rất đẹp.
Khẩu Khẩu nhìn thấy cây hoa đó, vô cùng vui vẻ nhìn Cố Yến Khanh, dường như cậu đang muốn được khích lệ.
Hóa ra là đang nói hoa.
Cố Yến Khanh được Khẩu Khẩu dỗ cho vui vẻ. Lần trước khi anh gặp Khẩu Khẩu, cậu mới chỉ biết nói mấy từ phát âm vô cùng đơn giản, đến cả “ma ma” cậu còn chưa nói thạo.
Thế mà giờ Khẩu Khẩu còn biết gọi rồi chỉ hoa cơ đấy!
Tuy chưa gọi chuẩn nhưng Khẩu Khẩu có thể nhớ mình thích cái gì, hơn nữa còn nhớ đồ mình thích ở đâu, rồi gọi tên của nó. Điều này làm Cố Yến Khanh vô cùng bất ngờ.
Anh bắt lấy tay nhỏ của Khẩu Khẩu rồi thơm thơm: “Khẩu Khẩu giỏi quá, thông minh thật nha!”
Khẩu Khẩu biết mình được ba ba khen, cười đến híp cả mắt lại.

Vị luật sư kia rất nhanh đã liên hệ với Kiều Vãn Tình cùng cậu hai cô để tìm hiểu sự việc. Sau khi anh ta đến chỗ cảnh sát để tìm hiểu vụ án, xem xét hồ sơ vụ án thì bảo mấy người Kiều Vãn Tình không cần lo lắng, sự việc sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Sau khi Kiều Vãn Tình nghe sự việc sẽ được giải quyết ổn thỏa thì nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng buồn bã.
Người ta giải quyết sự việc dễ dàng như vậy đấy, cô chạy ngược chạy xuôi sắp mất nửa cái mạng già rồi mà chẳng làm được gì.
Rốt cuộc cô cũng có thể hiểu vì sao ở trong sách, con trai Cố Tư Kiều của cô không tiếc trả giá tất cả mọi thứ để nắm được quyền lực.
Nhưng mà sự việc cũng được giải quyết ổn thỏa rồi, cô cũng không muốn dành nhiều tâm tư để suy nghĩ về những việc khác nữa. Lần này cô căng thẳng trong một thời gian dài, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng tâm tình đang treo cao của mình rồi. Vì vậy cô quyết định sẽ ngủ một giấc thật sâu vào buổi trưa, cũng đã lâu lắm rồi cô chưa được ngủ một giấc an ổn.
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình đã hẹn Hoàng Khoa Vĩ hôm nay đi ăn cơm với nhau, nhưng đành hoãn lại, hẹn lại thời gian một lần nữa với Hoàng Khoa Vĩ.
Cố Yến Khanh còn đang bận việc. Anh vốn dĩ là tranh thủ qua đây thăm cô. Cho nên ăn xong cơm trưa anh đứng dậy tạm biệt rồi đi làm tiếp việc của mình.
Vì Khẩu Khẩu dính Cố Yến Khanh nên đến tận lúc Cố Yến Khanh ra đến cửa anh mới đưa Khẩu Khẩu lại cho Kiều Vãn Tình, nói với cô: “Mai tôi lại tới đây thăm em cùng con. Em nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Kiều Vãn Tình: “Cảm ơn anh nhé!”
“Không cần khách sáo với tôi.” Cố Yến Khanh nhàn nhạt nói, anh kéo cửa xe ra, “Tôi đi trước. Chào Khẩu Khẩu nhé!”
Khẩu Khẩu còn chưa hiểu Cố Yến Khanh tạm biệt mình, nhưng nghe được Cố Yến Khanh gọi tên mình rất vui vẻ cười thật tươi.
Cố Yến Khanh ngồi vào trong xe. Đúng lúc anh đóng cửa xe lại thì Khẩu Khẩu lại khóc toáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận