Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia

Chương 105


Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, rõ ràng Cố Yến Khanh tới đây không phải để đuuợc chỉ bảo mà đến đây để trút giận cho vợ mình. Lúc mấy người được sắp xếp cùng nhau ngồi chỗ này đã thấy có gì đó không hợp lý. Bây giờ xem ra là bị bẫy rồi.
Trong chỗ này cũng có người vốn dĩ không mang con tới. Nhưng lúc ấy bà nội của Ca Cao, cũng chính là mợ của Cố Yến Khanh vào trong phòng ở cữ nói vì Ca Cao đầy tháng, muốn tạo phúc cho con bé nên tối nay đứa trẻ nào đi ăn tiệc cũng sẽ được phát bao lì xì lớn.
Mấy chữ “bao lì xì lớn” đúng là làm người ta động tâm. Lục gia có tiền, cái gọi là bao lì xì lớn khẳng định sẽ có số tiền không nhỏ ở bên trong. Vì thế mọi người đều ào ào bảo nhau kéo thêm con cái đến đây dự tiệc.
Mấy đứa nhỏ ăn cơm thì khó tránh khỏi chúng không nghe lời với nghịch ngợm. Nếu như bình thường thì mọi người đều cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ con của bọn họ mang tiếng là những đứa trẻ được “dạy dỗ tốt” lại làm cho bàn tiệc lung tung rối loạn, có đứa cả mặt cả tay dính đầy dầu mỡ.
So với Khẩu Khẩu xinh xắn đáng yêu mặc áo trắng quần tây đang ngoan ngoãn nghịch trứng Cố Yến Khanh cho, nằm im trong lòng n.g.ự.c anh thì khác một trời một vực. Mọi người đều cảm thấy mặt mình nóng rát, không hẹn mà cùng im lặng.
Khẩu Khẩu không hiểu sự đời rúc trong lòng n.g.ự.c Cố Yến Khanh chơi trứng, một bên nhìn cô bé lớn hơn cậu một chút đang nhìn cậu chơi, kêu gào đòi mẹ cho cô bé trứng. Khẩu Khẩu do dự một lúc, có chút lưu luyến nhưng vẫn dứt khoát chìa tay, đưa trứng cho cô bé đang khóc kia.
“Đây…… Trứng trứng! Không, không khóc.”
Cô bé kia thấy thế thì không khóc nữa, hai mắt đỏ bừng nhìn trứng trên tay Khẩu Khẩu rồi nhận lấy.

Khẩu Khẩu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghĩ mãi mới ra được một từ, nói với cô bé: “Ngoan ~”
Bộ dáng đáng yêu này của cậu nếu là ngày thường thì đã hạ gục được một đống người. Nhưng bây giờ cậu càng hiểu chuyện bao nhiêu thì mặt mấy người kia lại đau bấy nhiêu.
Mặt của mẹ cô bé kia càng nóng rát, chạy nhanh tới dạy dỗ: “Mau cảm ơn em Khẩu Khẩu.”
“Cảm ơn.” Cô bé rầu rĩ nói.
Khẩu Khẩu có chút thẹn thùng trốn trong lòng n.g.ự.c của Cố Yến Khanh.
Kiều Vãn Tình thấy rất vui vì Khẩu Khẩu hiểu chuyện, Cố Yến Khanh dùng biện pháp này để dạy dỗ những người kia làm cô cảm thấy vô cùng sảng khoái. Chỉ là mấy đứa nhỏ trong bàn đều đang trông mong nhìn vào đĩa trứng, trông rất đáng thương. Kiều Vãn Tình nói: “Ăn trứng đi các cháu, chờ tí nữa là nguội đó.”
Lục Vân Phỉ cũng nghe qua Cố Yến Khanh kể có chuyện gì xảy ra, thấy Kiều Vãn Tình nói vậy thì cười phụ họa: “Mọi người không cần khách sáo. Nào bạn nhỏ, tới đây, cho cháu trứng nè.”
Nói rồi Lục Vân Phỉ đưa cho mỗi bạn nhỏ một miếng trứng, mấy đứa nhỏ mới không làm loạn nữa.
Cố Yến Khanh chờ Lục Vân Phỉ chia trứng xong lại cười vô cùng “thân thiện”, nói: “Thế các vị, chờ chút nữa chia sẻ cho tôi chút kinh nghiệm dạy con đi.”
Mọi người: “……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận