Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia
Chương 27
Sáng sớm tinh mơ Kiều Vãn Tình đã dậy chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tối hôm qua cô đã chuẩn bị xong thực đơn, hôm nay chỉ cần ra ngoài hái rau là được.
Trừ việc đó ra thì cô còn muốn lên chợ trong thôn mua một chút nấm trong nhà không có cùng đậu.
Mấy ngày nay có rất nhiều người trẻ tuổi đi làm bên ngoài trở về, rau dưa thịt cá được tiêu thụ rất nhiều nên chợ trong thôn bình thường 10 ngày mới đến một phiên chợ mấy ngày nay bán cực kỳ nhiều đồ.
Đường Nguyệt Nguyệt dậy ngáp ngắn ngáp dài, lúc cô dậy đã là 10 giờ. Cô vốn cho rằng mình ngủ ở nông thôn sẽ không quen, không nghĩ ổ chăn nhà khuê mật của mình mềm mại thoải mái. Chăn bông nhà bọn họ là tự mình đi mua bông, sau đó tìm xưởng gia công trên trấn trên để làm chăn, vô cùng mềm mại. Sau đó chăn còn được phơi nắng cho thơm, ngủ lên cực kỳ thoải mái, còn có thể ngửi thấy mùi hương của bột giặt mùi hoa oải hương.
Hơn nữa gối đầu của nhà Kiều Vãn Tình là nhét thảo dược đã phơi vào bên trong, mềm mại an thần, ngủ cực kỳ thoải mái.
Cho nên Đường Nguyệt Nguyệt ngủ đến mức lưu luyến không muốn chui ra khỏi ổ chăn, mãi đến 10 giờ mới chịu chui ra.
“Oa, thơm quá. Cậu làm gì để ăn thế?” Đường Nguyệt Nguyệt đi tới phòng bếp ngửi được hương thơm, hỏi.
“Làm chả giò chiên, cậu ăn thử xem.” Kiều Vãn Tình bưng một đĩa tới trước mặt Đường Nguyệt Nguyệt.
Đường Nguyệt Nguyệt thấy từng miếng giò chiên được chiên vàng giòn, còn tỏa ra hơi nóng nghi ngút, nhìn là biết mới vớt ra khỏi chảo dầu. Cô không kịp cầm đôi đũa để gắp mà lấy tay cầm lên ăn, gấp không chờ nổi cắn ngay một ngụm.
Chả giò được chiên rất giòn, ăn vào còn nghe được rõ âm thanh “rộp rộp”. Bên trong còn có rất nhiều nhân, cà rốt, giá đỗ, nấm hương, cải trắng, còn có thêm một chút măng mùa đông. Cắn xuống sẽ cảm thấy nhân thật mềm, vô cùng ngon miệng.
Chả giò mới chiên xong thật nóng, Đường Nguyệt Nguyệt ăn vẫn luôn hà hơi, nhưng cũng không quên dựng ngón cái lên nói: “Thơm quá! Nhưng cái này là cậu không cho thịt hả?”
“Ừ, phong tục bên này của chúng tớ là hôm nay không được ăn thịt,” Kiều Vãn Tình cúi đầu vớt nốt chả giò chiên trong chảo ra, nói, “Nếu cậu thích thì ăn nhiều một chút.”
Đường Nguyệt Nguyệt nhai không ngừng, còn không quên nói: “À, khó trách cậu thích sống ở đây. Chỉ ăn thôi cũng khiến người ta không muốn rời đi rồi.”
Hôm qua Đường Nguyệt Nguyệt ăn đồ ăn nhà Kiều Vãn Tình cảm thấy vô cùng ngon miệng. Vốn dĩ đầu năm mới, mỗi ngày đều ăn thịt cá khiến Đường Nguyệt Nguyệt nhìn thấy thịt cá là sợ rồi. Cuối cùng hôm qua lại bị vả mặt điên cuồng, canh cá, gà luộc, vịt quay cô đều ăn vô cùng nhiệt tình, ngón cái giơ lên liên tục, miệng đầy mỡ bóng nhẫy.
Hôm nay một đĩa chả giò chiên nho nhỏ cũng vậy, vô cùng ngon khiến cô khen không dứt miệng.
“Tại sao lại không nói là tay nghề tớ tốt?” Kiều Vãn Tình không biết xấu hổ nói.
“Tuy rằng đúng là như vậy nhưng tớ không ngờ cậu tự luyến như vậy đấy,” Đường Nguyệt Nguyệt nói lại ăn thêm hai cái, không quên tiếp lời, “Xong rồi xong rồi, tớ muốn ở đây thêm vài ngày nữa.”
Kiều Vãn Tình: “…..”
“Cậu mang sang cho bọn họ ăn đi, nhân lúc đang nóng, chứ nếu không chờ tí nữa nó vừa nguội vừa hết giòn rồi.” Kiều Vãn Tình thấy Đường Nguyệt Nguyệt ăn đủ rồi bắt đầu sai cô ấy.
Từ sáng sớm Cố Yến Khanh và Uyên Uyên đã đến rồi, đang chơi cùng Khẩu Khẩu. Đường Nguyệt Nguyệt bưng một đĩa chả giò chiên mới chiên xong ra ngoài.
Một lát sau, cô mang vẻ mặt ngơ ngác mà quay lại.
“Mẹ nó, cậu đoán xem tớ nhìn thấy cái gì!” Đường Nguyệt Nguyệt giống như phát hiện ra một đại lục mới, nói, “Cố Yến Khanh cho Khẩu Khẩu đi nặng xong rửa cho thằng bé nha. Mà anh ta còn rửa rất tự nhiên, mặt không đổi sắc luôn.”
Khẩu Khẩu đi nặng thì không chỉ mùi rất khó ngửi mà đôi khi cậu nhóc đi xong còn không khóc không quấy, hoàn toàn không ai phát hiện vẫn bế cậu đi chơi như thường. Thời điểm rửa cho cậu nhóc thì vô cùng kích thích thị giác, đôi khi Kiều Vãn Tình còn không dám nhìn thẳng.
Kiều Vãn Tình cảm thấy việc này cũng khá có lý thôi. Vốn dĩ Cố Yến Khanh yêu thích trẻ con, dù Uyên Uyên không phải con ruột vẫn ngày ngày mang theo cậu nhóc như bảo bối bên người. Khẩu Khẩu là con ruột của anh ấy thì đương nhiên càng cưng chiều hơn rồi.
Nhưng nghĩ đến cảnh kia, cảm thấy khá buồn cười, nhưng Kiều Vãn Tình ra vẻ bình tĩnh nói: “Làm ba làm sao dễ dàng được?”
“Tớ cho rằng Cố tổng thuộc loài hoa lạnh lùng không biết làm những việc này cơ.”
“……” Có phải cậu hiểu lầm ở đâu đó không, loài hoa lạnh lùng cái mẹ gì, rõ ràng là mặt dày vô sỉ chứ.
Nhưng trước mặt người ngoài đúng là Cố Yến Khanh lạnh lùng không thích nói chuyện, lại thêm khí thế lạnh lẽo quanh người anh, đôi khi đúng là sẽ làm người ta cảm thấy anh ấy… là đóa hoa thanh cao.
Tới giữa trưa, Kiều Vãn Tình đã làm xong rau củ thập cẩm. Nhìn qua thì nó giống như một đĩa rau xanh xào củ cải làm người ta cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, không muốn ăn. Thật ra chúng lại có rất nhiều hương vị, ăn vào còn cảm thấy ngon hơn so với ăn thịt.
Vì không có nhiều thời gian nên Kiều Vãn Tình cũng không làm quá phức tạp. Mặc dù tất cả đều là đồ chay nhưng nhìn qua vẫn cảm thấy vô cùng phong phú.
Hơn nữa hương vị cũng rất ngon, có hương vị cay cay quyến rũ, khoai tây vàng nâu mềm mại, súp lơ thơm ngon ngon miệng, ngó sen giòn. Tuy rằng không có thịt nhưng ăn vô cùng đã nghiền.
Kiều Vãn Tình thấy mọi người ăn vô cùng ngon miệng, cười nói: “Nếu bây giờ tôi đi mở một quán đồ chay, mọi người cảm thấy như thế nào? Sẽ có người thích sao?”
Uyên Uyên nhấc tay đầu tiên: “Ăn rất ngon, con thích!”
“Quán đồ chay?” Cố Yến Khanh một tay gắp thức ăn, một bên hỏi, “Cô định mở ở nơi nào?”
“Ở miếu Nguyệt Lão chỗ núi Tây bên kia. Nghe nói năm nay miếu sẽ mở, nhiều người tới cầu nhân duyên vì ở đó khá linh nghiệm, tôi định mở một quán đồ chay ở đó. Nếu ngon hẳn sẽ bán chạy.”
Đường Nguyệt Nguyệt nói: “Tớ thấy hoàn toàn có thể nha. Rau nhà cậu ăn ngon như vậy, việc làm ăn của quán đồ ăn chay sẽ rất tốt. Hơn nữa hiện tại nhiều người độc thân như vậy nhất định sẽ tới cầu nhân duyên rất nhiều. Oa, tớ thấy tương lai khẳng định cậu là nhà giàu số một của thôn Đông Dương rồi đó!”
Kiều Vãn Tình: “…..”
Nghe lời này sao cứ quái quái?
Cố Yến Khanh cũng gật đầu nói: “Cũng được, nhưng cô đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Tạm thời tôi vẫn đang xem xét, nhưng ngày mai tôi sẽ đi xem đất chỗ đó, đầu tiên thuê được đất đã rồi mới tính tiếp.”
Thật ra vẫn còn rất nhiều vấn đề tồn tại, Kiều Vãn Tình biết để thực hiện kế hoạch đó còn phải trải qua rất nhiều gian nan. Đầu tiên là vấn đề tài chính. Nhưng nếu bởi vì khó khăn mà sợ hãi thì sẽ không đi được bước đầu tiên, không thực hiện được bước đầu tiên thì cũng mãi mãi không tiếp tục thực hiện được bước thứ hai.
Sáng nay cậu hai của cô gọi điện thoại đến đây, nói không thể thuê được đất ở bên cạnh miếu Nguyệt Lão vì như vậy sẽ dễ dàng chắn phong thủy của miếu Nguyệt Lão nên muốn thuê phải thuê ở chỗ cách xa miếu một chút.
Cho nên mấy ngày này cô cần bớt chút thời gian đi xem đất, chọn vị trí, rồi xem xét độ lớn của nơi đó đến lúc đó mới ký hợp đồng giao tiền thuê.
Mặt khác chờ khi Nông Gia Nhạc bắt đầu mở cửa buôn bán trở lại thì cô cũng không có thời gian, nên cô dò hỏi cậu hai, xác định cậu hai rảnh liền quyết định ngày mai sẽ đi qua nhìn xem.
Cố Yến Khanh gật đầu nói: “Tôi đi cùng cô.”
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình định từ chối theo bản năng nhưng nghĩ lại thì Cố Yến Khanh cũng khá hiểu biết về mấy cái này, nói không chừng còn góp ý cho cô được một chút nên đồng ý.
Không chỉ riêng Cố Yến Khanh mà Đường Nguyệt Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng hứng thú tỏ vẻ muốn đi. Uyên Uyên chỉ mới tới nhà cô hai lần còn đâu cũng chưa được đi chỗ khác nên cũng muốn đi theo.
Kiều Vãn Tình nghĩ hoa mai ở núi cũng đã nở rồi, cùng đi với mọi người một chút ngắm hoa mai, coi như là du lịch giải sầu cũng được.
Nếu không cứ ở nhà mắt lớn trừng mắt bé cũng không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận