Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia
Chương 197
Hai người nhanh chóng đi thăm hỏi, tặng quà họ hàng rồi trở về. Nếu mà về muộn, chỉ sợ Khẩu Khẩu tỉnh lại ở Lục gia, không thấy hai người sẽ khóc.
Ở một diễn biến khác. Khẩu Khẩu mơ màng tỉnh lại. Thấy mình đang ở một nơi xa lạ thì cậu tìm mẹ theo thói quen.
Bà ngoại Lục ngồi bên ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng thì cùng bảo mẫu – chị Cầm đi vào. Thấy Khẩu Khẩu mơ màng nhìn mình thì bà cười nói: “Bảo bối Khẩu Khẩu tỉnh rồi hả? Có còn nhớ cụ là ai không?”
Khẩu Khẩu ngơ ngác nhìn bà. Rõ ràng là sau nửa năm không gặp, cậu đã hoàn toàn quên bà là ai rồi.
“Ma ma Khẩu Khẩu đâu?” Khẩu Khẩu hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Mẹ con đang cùng ba con đi thăm hỏi họ hàng, chờ xíu nữa ba mẹ con về. Con đừng bò ra khỏi chăn nha, lạnh đó. Cháu mau qua mặc quần áo vào cho thằng bé đi.”
Nếu bế Khẩu Khẩu thì bà ngoại Lục còn có thể bế được, nhưng bà không còn đủ nhanh nhẹn để mặc quần áo cho cậu nữa rồi. Chị Cầm nhanh chóng đi qua mặc quần áo cho Khẩu Khẩu.
“Không, không cần. Muốn ma ma.” Khẩu Khẩu từ chối cho người lạ mặc quần áo cho mình.
“Mẹ cháu về ngay đây,” Bà ngoại Lục đi qua, “Thế cụ mặc quần áo cho cháu có được không?”
“Không cần.” Khẩu Khẩu quỳ gối ngồi trên giường, cậu vùi đầu vào trong gối, chỉ để lại gặp m.ô.n.g nho nhỏ đang chổng ngược lên. Nhìn qua cậu co rúm lại, vô cùng tủi thân làm người ta vừa đau lòng vừa buồn cười.
Chị Cầm sợ Khẩu Khẩu bị lạnh nên nhanh chóng chạy qua đắp chăn lên cho cậu.
Khẩu Khẩu lại nhích nhích người chui ra khỏi cái chăn, tiếp tục công cuộc chổng m.ô.n.g lên trời của mình.
Bà ngoại Lục đành bảo chị Cầm chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng lên cao hơn, sau đó bà bảo chị Cầm đi gọi điện thoại cho Cố Yến Khanh. Vừa dặn chị Cầm xong thì bà quay ra, thấy Khẩu Khẩu đang khóc: “Ba ba, ba ba, ma ma không cần, không cần Khẩu Khẩu, hu hu hu hu.”
Khẩu Khẩu khóc vậy làm bà ngoại Lục vô cùng đau lòng, bà nhanh qua an ủi cậu: “Ba mẹ cháu về bây giờ đây. Không phải là ba mẹ không cần Khẩu Khẩu đâu, cháu ngoan nhé! Đừng khóc đừng khóc nữa, cháu mà khóc là cụ ngoại lại đau lòng đấy!”
Khẩu Khẩu càng khóc to hơn.
Bà ngoại Lục định bế cậu lên, nhưng Khẩu Khẩu không cho bà bế. Cậu chỉ chôn đầu vào trong gối khóc. Bà ngoại Lục ngồi một bên vừa đau lòng, vừa bảo chị Cầm đi gọi điện thoại cho Cố Yến Khanh.
Chị Cầm vừa gọi điện thoại cho Cố Yến Khanh xong, chị đi vào nói: “Cố tiên sinh bảo một lát nữa là về rồi. Anh ấy cũng bảo nếu Khẩu Khẩu khóc thì hơn nửa là cậu nhóc đang đói bụng nên cho cậu nhóc uống sữa bột là được rồi.”
“Vậy cháu mau đi pha đi.”
Chị Cầm vừa rời đi thì bà ngoại Lục nói: “Bảo bối đừng khóc nhé! Cụ bảo người ta pha sữa bột cho cháu rồi, chờ một lát nữa là có sữa uống rồi nha?”
Khẩu Khẩu vừa nghe có sữa bột để uống thì khóc nhỏ hơn ngay. Bà ngoại Lục thấy vậy thì luôn miệng giục chị Cầm nhanh tay hơn.
Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình nghe nói Khẩu Khẩu tỉnh, đang khóc lóc đòi bọn họ thì bảo tài xế lái xe nhanh hơn để về với Khẩu Khẩu sớm hơn. Khẩu Khẩu vẫn còn là một cậu nhóc, ở một chỗ lạ, lại còn ở một mình thì đương nhiên cậu nhóc sẽ sợ hãi.
Thế mà khi hai người chạy nhanh hết mức có thể để về nhà thì lại thấy Khẩu Khẩu đang ôm bình sữa uống ngon lành, vừa uống vừa xem chị Cầm làm ngáo ộp ở một bên trêu mình, cười khúc khích vô cùng vui vẻ, chả có chút dáng vẻ nào mong ngóng ba mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận