Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia
Chương 232
Mẹ cũng nói hơi quá rồi nha!
Cố phu nhân lại cảm thấy mình chẳng nói quá chút nào cả. Ngày trước lúc Khẩu Khẩu còn nhỏ, bà không có cơ hội được chứng kiến khoảnh khắc cậu nhóc được sinh ra cùng quá trình trưởng thành của Khẩu Khẩu, vì thế bà vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối trong lòng. Tuy rằng tự dưng có thêm một đứa cháu nội, bà cũng rất vui, nhưng bà cũng muốn được tham dự vào quá trình trưởng thành của Khẩu Khẩu.
Vì thế hiện tại khi Kiều Vãn Tình mang thai bạn nhỏ thứ hai thì bà hận không thể đem tất cả những gì mình có tặng cho em bé.
Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên đi chơi cùng nhau. Khẩu Khẩu kéo Uyên Uyên vào phòng, khoe đồ chơi mới của mình cho Uyên Uyên, cũng chính là bảng học nói mà Kiều Vãn Tình mua cho cậu.
“Đây là gì thế?”
Uyên Uyên nhìn 3, 4 bảng học nói được dán trên tường thắc mắc hỏi. Khi còn nhỏ, cậu không được ba mẹ yêu thương như Khẩu Khẩu. Vì thế cậu chưa từng thấy cái này bao giờ.
“Ấn, ấn vào đây!” Khẩu Khẩu nhón chân nhỏ lên ấn vào bảng dạy Uyên Uyên chơi. Cậu nhóc ấn một cái, bảng học nói lập tức phát ra âm thanh.
“Hoan nghênh bạn nhỏ đã ghé thăm vương quốc trái cây. Chúng ta hãy cùng nhau khám phá các loại trái cây nhé!”
Uyên Uyên chưa từng thấy món đồ chơi nào sịn sò như vậy. Cậu nhóc bất ngờ: “Cái này còn biết nói hả? Có phải nó còn biết đọc cả tên các loại quả cho mình không?”
Khẩu Khẩu gật đầu, sau đó chỉ vào mấy loại trái cây trên bảng học nói, khoe với Uyên Uyên: “Khẩu Khẩu, biết, biết hết rồi!”
Uyên Uyên cũng học đến lớp lớn ở nhà trẻ rồi, đương nhiên là cậu nhóc biết những loại quả này. Hơn nữa cậu còn có thể viết được tên một số loại quả nữa cơ. Nhưng Uyên Uyên rất nể mặt Khẩu Khẩu: “Khẩu Khẩu giỏi quá!”
Khẩu Khẩu ngại ngùng cười.
“Chuối.” Khẩu Khẩu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hai mắt sáng lên, “Bố, bố na na!”
Uyên Uyên nghe xong thì đứng hình một lát mới hiểu “bố na na” mà Khẩu Khẩu nói là gì. Đó là tên tiếng Anh của quả chuối. Cậu sửa lại lời Khẩu Khẩu: “Là banana.”
Khẩu Khẩu không biết đọc tiếng Anh, nhại theo Uyên Uyên: “Bố na na ~” “……” Uyên Uyên cạn lời, cậu chỉ tiếp vào quả táo, “Thế cái này đọc là gì?” “Quả táo! A, a bà.”
“Còn cái này?”
“Quả cam. O rin —— chịt ~”
Khẩu Khẩu vừa mới biết tiếng Anh thôi nhưng đã thể hiện khả năng ngôn ngữ “khác người” của mình rồi. Cậu nhóc đọc xong đã làm đầu óc Uyên Uyên mở mang ra rất nhiều.
Điều kỳ lạ chính là: Uyên Uyên lại hiểu Khẩu Khẩu đang nói gì.
Lần này Cố phu nhân cùng Cố Kính Chi tới thành phố C là để ăn sinh nhật Khẩu Khẩu.
Năm nay sinh nhật Khẩu Khẩu rơi đúng vào ngày Chủ nhật, vì thế không ai bị vướng lịch gì.
Nói vậy thôi chứ kể cả không có thời gian thì Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân sẽ tạm dừng hết tất cả mọi công việc để đón sinh nhật cùng Khẩu Khẩu. Bởi lẽ đây chính là lần đầu tiên cả nhà ăn sinh nhật Khẩu Khẩu. Hai người đã bỏ lỡ tiệc đầy tháng, sinh nhật một tuổi của Khẩu Khẩu rồi nên lần sinh nhật hai tuổi này của Khẩu Khẩu, kể cả hai người có bận đến nhường nào cũng sẽ dành thời gian tới đây để tổ chức cho Khẩu Khẩu một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng!
Hôm nay là sinh nhật nên Khẩu Khẩu vô cùng hưng phấn, mới 5 giờ sáng đã dậy rồi. Cậu nhóc vừa tỉnh cái là làm náo loạn không cho ba mẹ mình ngủ nữa luôn.
Cố Yến Khanh híp mắt, kéo nhóc con chuyên gây sự kia qua ôm vào trong n.g.ự.c mình, nói: “Trời vẫn còn chưa sáng đâu. Khẩu Khẩu à, chúng ta ngủ thêm một lát đi.”
Khẩu Khẩu ngủ đủ rồi nên không ngủ thêm được nữa. Cậu nhóc nằm yên được hai phút thì chui từ trong n.g.ự.c Cố Yến Khanh ra sau đó chạy đến chỗ cửa sổ, mở rèm ra, lớn giọng: “Sáng! Ba ba, trời, trời đã sáng!”
Cố Yến Khanh: “……”
Sáng thì sáng thật đấy, nhưng cứ coi là trời vẫn tối đi.
Hôm qua Cố tổng bận việc ở công ty, đến tận nửa đêm mới lên giường ngủ. Cả đêm qua anh còn chưa ngủ được 5 tiếng. Đã thế còn bị thằng nhóc thúi kia phá quấy nữa chứ. Anh bất đắc dĩ nói: “Trời sáng nhưng cũng đã có ai dậy đâu?
Khẩu Khẩu ngoan, qua đây ngủ với ba thêm một lát nhé!”
“Không cần ~” Khẩu Khẩu giậm chân nhỏ, “Đi tìm anh Uyên Uyên ~” “Thế ba mở cửa rồi con tự đi tìm anh Uyên Uyên của con được không?”
“Được!” Khẩu Khẩu đồng ý ngay lập tức.
Bây giờ trời không quá lạnh, Cố Yến Khanh mặc cho Khẩu Khẩu một cái áo khoác bên ngoài sau đó mở cửa để cậu ra ngoài.
Uyên Uyên đã lớn nên có thể ngủ một mình một phòng. Khẩu Khẩu chạy bạch bạch bạch đến phòng Uyên Uyên, gõ cửa nói: “Anh ơi, mở cửa ~ anh ơi.”
Một lát sau, Uyên Uyên mở cửa ra. Cố Yến Khanh thấy Khẩu Khẩu đi vào thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu ác ma đi phá Uyên Uyên rồi, anh đã có thể yên tâm nằm ngủ.
Kiều Vãn Tình cũng bị giọng nói của Khẩu Khẩu đánh thức, nhưng cô không mở mắt ra nói chuyện với Khẩu Khẩu. Bởi vì cô biết buổi sáng mà Khẩu Khẩu đã mở mắt ra thì kiểu gì cũng dậy, không ngủ tiếp nữa nên cô để mặc cho cậu nhóc phá quấy Cố Yến Khanh.
Nhưng thấy Cố Yến Khanh trực tiếp dụ Khẩu Khẩu qua chỗ Uyên Uyên thì cô bất đắc dĩ nói với Cố Yến Khanh vừa nằm lại lên giường: “Uyên Uyên còn nhỏ, anh phải để cho thằng bé nghỉ ngơi đầy đủ chứ. Ai lại phá nó như thế?”
Nếu mà mẹ Uyên Uyên biết chuyện chắc sẽ buồn lắm.
“Không sao đâu, tối qua Uyên Uyên ngủ sớm.” Cố Yến Khanh ôm Kiều Vãn Tình vào trong lòng, “Nếu mà thằng bé không muốn Khẩu Khẩu phá mình thì đã không mở cửa rồi.”
Đừng nghĩ Uyên Uyên nhỏ mà nhầm. Cậu nhóc vô cùng thông minh, không phải là loại người làm việc không biết suy nghĩ.
Nếu mà cậu nhóc không thích ai hoặc chuyện gì đó thì tuyệt đối sẽ không chấp nhận để mình chịu thiệt.
Có lẽ là trí thông minh trời ban dành cho nam chủ ấy nhỉ?
Kiều Vãn Tình định nói thêm cái gì đó, nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến. Cô lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận