Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia
Chương 45
Kiều Vãn Tình thấy hai người bọn họ sợ hãi, cười an ủi bọn họ, nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu ạ. Hiện tại là xã hội pháp quyền, bọn họ mà dám động đến cháu một chút thôi là cũng phải chịu trừng phạt rồi. Hơn nữa hiện tại là thời điểm hai bên đang chờ đợi phán quyết, nếu bọn họ mà động thủ thì lại càng trở nên đuối lý hơn.”
Nói thêm với hai người vài câu, Kiều Vãn Tình liền ra khỏi bệnh viện.
Cảnh sát mà bà chủ Thái quen cũng đã đánh tiếng lại bên này. Vụ án được giao cho bên khác xử lý, anh ở bên này nghe được tiếng gió nhưng cũng không nhiều lắm. Nhưng anh ta cũng khéo léo nhắc nhở cô là kết quả chỉ sợ cũng không được lạc quan cho lắm.
Sở dĩ đối phương dám kiêu ngạo như vậy là do có quan hệ bên trong.
Thực tế họ lợi hại bao nhiêu thì không biết. Nhưng kết quả xử lý cuối cùng thì tám chín phần là cậu hai của Kiều Vãn Tình động thủ trước, cùng với thú cưng trong nhà đả thương người khác. Chẳng những cậu hai phải gánh trách nhiệm, Kiều Vãn Tình cũng phải chịu trách nhiệm bồi thường do thú cưng nhà mình làm người khác bị thương.
Hơn nữa chồn là loài động vật được quốc gia bảo vệ, muốn nuôi chồn còn phải đi lấy giấy chứng nhận. Tuy rằng chuyện này bình thường mọi người sẽ nhắm một mắt mở một mắt không quan tâm nhà cô nuôi cái gì.
Nhưng hiện tại xảy ra sự việc như vậy, Kiều Vãn Tình cũng phải gánh trách nhiệm. Tuy cũng không nghiêm trọng đến mức là phạm tội nhưng chắc chắn sẽ bị phạt tiền.
*Minh An: Tui không rõ về các từ chuyên ngành của Luật lắm nên chỗ nào dùng từ sai các nàng chỉ tui nha ~
Lần đầu tiên Kiều Vãn Tình gặp phải loại chuyện này, cô ngơ ngác. Rõ ràng bên cô là người có lý, lại bị bắt nạt như vậy sao?
Cô không cam lòng. Nếu thật sự phán quyết như vậy thì cô sẽ mời luật sư rồi thưa kiện, lấy pháp luật ra để nói chuyện.
Đối phương lại nói với cô rằng chưa chắc dùng pháp luật để nói sẽ thành công, lại còn tốn rất nhiều tiền, không bằng một sự nhịn chín sự lành, cứ coi như bản thân mình xui xẻo đi.
Lời này làm lòng Kiều Vãn Tình nguội lạnh. Lần đầu tiên cô cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Vì chuyện này mà Kiều Vãn Tình gầy đi một vòng. Cái cằm của cô vốn đã nhọn lại càng nhọn thêm.
Bà nội Kiều thấy mỗi ngày cô đều chạy qua bệnh viện rồi đi bán rau, còn nghĩ cách để liên hệ luật sư, nói: “Nếu không thì chúng ta đi nhờ nhà Kiều Tân Đức. Con của nó hình như cũng khá có địa vị đó.”
Kiều Tân Đức chính là người chú họ ngày trước muốn chiếm đất nhà Kiều Vãn Tình. Sau đó Cố Yến Khanh nói với cô sẽ giúp cô giải quyết. Cũng không biết anh dùng thủ đoạn gì mà cuối cùng đối phương cũng không tìm họ để gây phiền phức nữa.
Nhưng Kiều Vãn Tình thà rằng đi bồi thường cho mấy người kia còn hơn hạ mình xuống xin nhà Kiều Tân Đức.
“Thôi ạ, cháu lại nghĩ cách khác.”
“Thế Cố tiên sinh đâu? Bà thấy nhờ cậu ấy cũng được đấy chứ? Không phải là cậu ấy rất có tiền sao? Nhỡ đâu cậu ấy có biện pháp?”
Từ sau khi bị Kiều Vãn Tình từ chối lời tỏ tình, Cố Yến Khanh đã gần hai tháng không liên hệ gì với cô rồi. Bây giờ cô lại da mặt dày đi liên hệ anh ấy…
Vẫn là nghĩ cách khác đi.
Kiều Vãn Tình nói: “Không có việc gì đâu bà ạ, cháu sẽ nghĩ cách khác. Bà đừng lo lắng, bà cứ yên tâm giúp cháu chăm sóc tốt Khẩu Khẩu là được rồi.”
“Cháu cứ như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.”
“Không sao đâu ạ. Cháu còn trẻ mà. À bà ơi, cháu đến vườn rau tưới rau một chút trước nhé, bà giúp cháu trông nồi canh xương hầm với ạ.” Canh xương hầm đó là cô hầm để tí nữa mang lên bệnh viện cho cậu hai uống.
Bà nội Kiều gật đầu nói: “Được.”
Chờ sau khi Kiều Vãn Tình rời đi, bà nội Kiều đặt Khẩu Khẩu ở trên thảm rồi đi tìm kiếm một lúc, tìm được một tấm danh thiếp. Sau đó bà bế Khẩu Khẩu đến nhà dì Lý.
Dì Lý đang ở nhà băm ớt cay để làm tương ớt, thấy bà nội Kiều tới, dì Lý rửa sạch tay rồi đi ra, nói: “Sao hôm nay thím lại rảnh rỗi qua nhà cháu vậy? Thế việc nhà thím giải quyết ra sao rồi ạ?”
“A nha ~” Không chờ bà nội Kiều nói chuyện, Khẩu Khẩu nhìn thấy người quen vô cùng vui vẻ kêu thành tiếng.
Dì Lý cười nói: “Hôm nay Khẩu Khẩu sao lại vui vẻ như vậy? Có việc gì vui sao?”
Lúc cả nhà bọn họ đều lo thì chỉ có bạn nhỏ Khẩu Khẩu không biết sự đời vẫn mỗi ngày vui vui vẻ vẻ ăn uống no nê như cũ, không làm người khác nhọc lòng.
“Làm gì có chuyện gì vui đâu,” Bà nội Kiều thở dài nói: “Hiện tại rất có khả năng kết quả là cậu hai của con bé, còn cả A Hoàng nhà thím cố ý động thủ đả thương người trước, phải gánh vác phần lớn trách nhiệm, còn bọn họ chỉ gánh một phần nhỏ thôi. Nghe nói đối phương còn đòi 15 vạn tiền bồi thường. Tuy không biết kết quả thật sự sẽ như thế nào, khả năng chắc cũng không đòi bồi thường nhiều đến như vậy, nhưng nhất định là cũng phải mất vài vạn rồi.”
“Nhiều như vậy ạ? Nhà thím chỉ có thím cùng Tình Tình, lại còn Khẩu Khẩu nữa, kiếm được chút tiền cũng chẳng dễ dàng gì rồi. Bọn họ ngoạm nhiều như thế không sợ nghẹn c.h.ế.t hả?” Dì Lý phẫn nộ nói.
“Bọn họ có quan hệ, không còn biện pháp nào khác. Trời ạ,” Bà nội Kiều nói, lại cầm tấm danh thiếp trong tay đưa qua: “Hoa Sen, cháu gọi giúp thím dãy số này được không?”
“Dạ, được ạ.”
Dì Lý lấy điện thoại của mình ra sau đó bấm dãy số trên danh thiếp. Bà nội Kiều cầm lấy điện thoại, hơi khẩn trương. Không để bà chờ lâu, điện thoại kêu lên vài tiếng, đối phương đã bắt máy.
Microphone truyền đến giọng nói lạnh lùng của đối phương: “Alo, xin chào.”
Điện thoại của dì Lý là điện thoại cục gạch kiểu cũ, âm thanh không quá rõ ràng. Khẩu Khẩu được bà nội Kiều bế, nghe loáng thoáng được giọng nói của đối phương, lập tức vui vẻ nhìn đông nhìn tây tìm kiếm, trong miệng sung sướng kêu lên: “Ba ba ba ba ba!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận