Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia

Chương 162


Cuối cùng thì cũng đến ngày 11/11. Các tổ đều thi nhau đi bán hàng. Các mặt hàng đều được bán vô cùng chạy, đặc biệt là đặc sản của quê Kiều Vãn Tình – khoai lang khô ven sông thì cháy hàng luôn. Riêng trong ngày 11/11, lượng tiêu thụ đạt đến 2000 đơn, đạt được vị trí đứng đầu!

Cả tổ Kiều Vãn Tình đều vô cùng vui vẻ. Nhớ lúc trước, khi mà lựa chọn sản phẩm để bán thì cả tổ đều chọn sản phẩm này để bán vì cảm thấy chất lượng nó khá là không tồi, giới thiệu cũng hay nữa!
Không nghĩ tới sản phẩm này lại thành công đến vậy!
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình không ôm hy vọng gì tham gia khóa huấn luyện này, kết quả cô lại thành công ngoài sức tưởng tượng, còn trở thành đối tượng trọng điểm mà chính phủ giúp đỡ nữa chứ.
Đến cả shop online của tổ Kiều Vãn Tình, bên phía ban tổ chức của khóa huấn luyện cũng giữ lại và tiếp tục kinh doanh tiếp. Kinh phí bên này cũng sẽ do chính phủ duy trì, nếu người của tổ muốn tiếp tục kinh doanh cũng có thể tiếp tục ở lại buôn bán.
Chỉ là tiền lãi thì bọn họ sẽ không được nhận hết mà phải chia cho bên ban tổ chức và chính phủ. Bởi lẽ bọn họ cũng không phải là chủ sở hữu chính thức của shop mà shop này chỉ tương đương như một chi nhánh nhỏ của bên phía ban tổ chức mà thôi.
Trần Du bảo cô nàng sẽ ở lại làm tiếp. Vốn dĩ cô nàng cũng còn rất trẻ, lại còn là một cô gái nữa. Nếu không có người giúp đỡ, phải tự mình khởi nghiệp luôn thì sẽ gặp khá nhiều khó khăn. Có thể nói, ở lại làm tiếp là lựa chọn tốt nhất của cô nàng lúc bấy giờ.
Bữa cơm chia tay được diễn ra vào ngày 20. Tuy rằng mới chỉ làm việc chung với nhau một thời gian nhưng tình cảm của mọi người với nhau vô cùng gắn kết. Đây cũng là lần đầu tiên Kiều Vãn Tình cảm nhận được không khí đoàn kết của toàn tổ nên trong suốt quá trình, cô làm việc vô cùng nhiệt tình. Bây giờ sắp phải xa mọi người, trong lòng cô cũng khá tiếc nuối.
Bình thường Trần Du là một cô gái vô cùng mạnh mẽ. Nhưng đến hôm ăn tiệc chia tay thì cô nàng không chỉ uống nhiều rượu mà còn khóc rối tinh rối mù, có khuyên hay nói gì cũng không được. Đúng lúc đó tài xế trong nhà Kiều Vãn Tình lái xe đến đón cô, cô đang định đưa Trần Du về nhà thì Trịnh tổng lại qua đây đón Trần Du……
Kiều Vãn Tình trợn mắt há mồm, hoàn toàn không biết bọn họ bên nhau tự bao giờ……
Nhưng như vậy cũng khá tốt. Tuy rằng Trịnh tổng trông cũng hơi béo một chút, nhưng nhìn chung vẫn khá ưa nhìn. Hơn nữa anh cũng có sự nghiệp của riêng mình, có chí tiến thủ, tính tình cũng khá tốt, hơn nữa còn khá am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, có thể chỉ bảo Trần Du được nhiều hơn.
Trần Du mà ở bên anh ta cũng sẽ học hỏi được nhiều thứ.
Chứ nếu không cô cũng khá lo lắng một cô gái tính tình không tốt, EQ lại không quá cao, không giỏi kiềm chế bản thân như Trần Du mai sau sẽ gặp nhiều thiệt thòi khi ra ngoài làm việc.

Trên đường trở về, tâm trạng của Kiều Vãn Tình rất tốt. Tiếc là phải hai ngày nữa Cố Yến Khanh mới trở về, cô không có chỗ mà dốc bầu tâm sự.
Tiếp đó, Kiều Vãn Tình bắt đầu xây dựng kế hoạch kinh doanh, mở cửa hàng của mình.
Mục đích của cô rất đơn giản, mở một shop online bán rau củ nướng, với lại bán thêm một số sản phẩm ở thôn cô nữa. Ví dụ như là quả hồng nè, bây giờ ở dưới quê cô có rất nhiều quả hồng, có thể hái chúng mang đi bán.
Quả hồng ở thôn cô ăn rất ngon, thậm chí nó còn khá nổi tiếng không chỉ ở trong huyện mà còn ở trong cả thành phố C nữa. Tiếc là nguồn tiêu thụ cũng không tốt. Sau khi hồng chín thì có một số thương lái tới mua hồng, chỉ mua với giá mấy đồng một cân thôi. Kiều Vãn Tình nhìn mà đau lòng.
Nói tóm lại là cô sẽ tạo ra một thương hiệu riêng của mình, quảng bá các đặc sản của thôn Đông Dương tới mọi người.
Lúc cô về đến nhà thì cũng chưa muộn lắm, mới hơn 10 rưỡi một chút. Cố phu nhân thì đang ngồi ghế sô pha xem phim truyền hình còn Khẩu Khẩu thì đang ngồi cạnh ngủ gà ngủ gật.
Đợt này Kiều Vãn Tình bận, lần nào thằng nhóc Khẩu Khẩu này cũng ngồi chờ bằng được cô về thì mới đi ngủ, giống y hệt cải thìa nhỏ ba không thương mẹ không yêu, bà nội dỗ nó cũng không cần.
May là Cố phu nhân cũng là một người biết thông cảm cho con cái, đối với việc Kiều Vãn Tình tự gây dựng sự nghiệp của mình, bà chưa bao giờ can thiệp hay nói gì.
Khẩu Khẩu ngồi trên ghế sô pha, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, chuẩn bị không chịu nổi nữa rồi. Lúc cậu đang lung lay sắp đổ, chuẩn bị đổ xuống thì Cố phu nhân lập tức duỗi tay đỡ lấy cậu nhóc. Sau khi được bà nội đỡ thì cậu nhóc sẽ lại tỉnh tỉnh, sau đó lại díp mắt lại buồn ngủ.
Kiều Vãn Tình nhìn cảnh đó thì vừa buồn cười vừa đau lòng, đi qua nói nhỏ: “Con cảm ơn mẹ, thôi để con bế thằng nhóc đi ngủ.”
“Con xong việc rồi hả?” Cố phu nhân cười cười, giảm âm lượng TV đi cho Kiều Vãn Tình ru Khẩu Khẩu ngủ.
“Vâng ạ, ngày mai con đến đó thu dọn nốt đồ đạc là xong rồi.” Kiều Vãn Tình nói sau đó bế Khẩu Khẩu lên.
“Vậy được. Con mang Khẩu Khẩu đi ngủ trước đi, mẹ xem nốt tập này đã.”
Không biết có phải tính tình của những người phụ nữ trung niên không mà Cố phu nhân rất thích mấy phim truyền hình tình cảm gia đình dài tập trên TV, có khi bà xem được cả ngày liền không nghỉ. Lúc nhàm chán Kiều Vãn Tình cũng sẽ ngồi xem cùng bà, nhưng cô xem mãi mà không hiểu cốt truyện này có chỗ nào thú vị. Còn không hay bằng đọc hai chương tiểu thuyết.

“Vâng,” Kiều Vãn Tình hôn hôn Khẩu Khẩu, sau đó nói, “Khẩu Khẩu à, mẹ về rồi đây!”
Khẩu Khẩu nằm trong lòng n.g.ự.c cô, dụi mắt, ngọt ngào gọi: “Ma ma.” “Ừm, ngủ đi, mẹ bế con về phòng nha!”
Khẩu Khẩu cố gắng mở mắt ra nói: “Ma ma, ngày mai, ngày mai không đi nha
~”
Kiều Vãn Tình phải hứa với cậu từ mai sẽ không đi làm thì Khẩu Khẩu mới chịu ngủ. Nhưng thằng nhóc này nhớ rất dai, đã hứa rồi là phải thực hiện!
“Được rồi, ngày mai mẹ không đi nữa.” Cô chờ đến sáng mai hoặc chiều mai lúc Khẩu Khẩu ngủ qua bên đó lấy đồ là được, “Con mau ngủ đi, không là không cao lên được đâu!”
Khẩu Khẩu thấy mẹ hứa như vậy mới yên tâm đi ngủ. Kiều Vãn Tình thấy cậu nhóc ngủ rồi thì bế cậu về phòng. Đang lúc cô định đặt Khẩu Khẩu lên giường thì đột nhiên Khẩu Khẩu nhớ ra cái gì, tỉnh lại.
Cậu nhóc nâng bàn tay mình lên, nói: “Ngoắc, nghoéo tay!”
Trò này là Cố phu nhân dạy cậu, vì thế bây giờ Khẩu Khẩu làm chuyện gì cũng phải dùng cái ngoắc tay này để bảo đảm. Kiều Vãn Tình cười cười vươn tay ra, móc lấy ngón tay nhỏ của cậu: “Ngoắc nghoéo! Trăm năm không được thay đổi, nếu thay đổi……”
Kiều Vãn Tình cố ý kéo dài thanh âm, Khẩu Khẩu chờ mong nhìn theo cô. Kiều Vãn Tình nói tiếp: “Thì mẹ sẽ là một con rùa to, mỗi ngày sẽ cho Khẩu Khẩu cưỡi.”
Nói rồi cô còn trừng mắt lên làm bộ xấu xí, Khẩu Khẩu nhìn vậy thì vui vẻ cười.
Sau khi được mẹ ngoắc tay hứa, Khẩu Khẩu mới yên tâm đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận