Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia
Chương 64
Vì là sinh nhật Khẩu Khẩu nên Kiều Vãn Tình làm một bàn đồ ăn phong phú, mời người quen tới đây ăn cơm tối. Coi như là cảm ơn bọn họ bình thường giúp đỡ Khẩu Khẩu cùng bà nội Kiều, cũng coi như là tổ chức sinh nhật tương đối long trọng cho Khẩu Khẩu.
Nếu người ta hỏi quan hệ của cô cùng Cố Yến Khanh thì Kiều Vãn Tình quyết định sẽ mỉm cười cho qua. Bởi vì cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Ngoài cậu hai ra thì những người khác cũng không quá thân với Cố Yến Khanh. Thân thể cậu hai cũng đã hồi phục hoàn toàn rồi nên không bị cấm uống rượu nữa. Bởi vậy cậu lôi kéo Cố Yến Khanh cùng uống…… rượu trắng.
Hai người đều uống khá nhiều. Cuối cùng cậu hai bị mợ hai nhéo lỗ tai mang về nhà. Cố Yến Khanh bảo Trần Phong lái xe đưa họ về nhà.
Tan cuộc, Kiều Vãn Tình dọn dẹp xong thì cũng không còn sớm, Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên đều đi ngủ hết rồi.
Cố Yến Khanh ngồi một mình chỗ bàn làm việc trong sân của cô, chống đầu không biết suy nghĩ cái gì.
“Này,” Kiều Vãn Tình qua đẩy đẩy anh, “Ngủ rồi hả?”
Cố Yến Khanh ngẩng đầu. Nương theo ánh đèn có thể thấy được biểu tình mê mang của anh. Cố Yến Khanh ngày thường đứng đắn nghiêm túc lúc này ánh mắt lại mê ly, biểu tình có chút ngơ ngác.
Bộ dáng này, rõ ràng là…… uống say rồi.
“Vãn Tình.” Anh ngây người một lúc mới nhận ra người trước mắt là ai, nhẹ giọng gọi tên cô. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn lên trời, nhẹ giọng cười nói, “Nhiều Vãn Tình ghê.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Xem ra không chỉ say thôi đâu, mà còn say không nhẹ.
Cũng đúng thôi, anh uống nhiều rượu trắng với cậu hai như vậy cơ mà, không say mới là lạ.
“Anh vào trong phòng nghỉ ngơi đi.” Bộ dáng này chắc là không về khách sạn được rồi.
Cố Yến Khanh vươn tay: “Đỡ tôi.”
Kiều Vãn Tình do dự một chút rồi duỗi tay đỡ anh.
Cố Yến Khanh bước đi không vững lắm, nhìn qua là biết vô cùng say rồi. Anh cao to, cô đỡ có chút cố sức. Nhưng may là không phải đi rất xa.
Kiều Vãn Tình đỡ anh vào phòng trước kia anh ngủ. Vì lo lắng hôm nay có người uống say sẽ ngủ lại nên Kiều Vãn Tình dọn phòng cho khách. Cô vừa trải chăn mới nên không cần phải dọn lại lần nữa.
“Mợ hai tôi ủ rượu rất giỏi, cậu hai tôi lại là con sâu rượu, lần sau cậu mà tìm anh uống rượu thì anh uống một chút thôi là được rồi, không cần khách sáo.” Kiều Vãn Tình đỡ anh lên giường, đứng thở hồng hộc.
Nếu hôm nay mà mợ hai không bắt cậu hai đi thì có lẽ Cố Yến Khanh say quá gục xuống luôn rồi.
Cô nhớ rõ trong sách có viết tửu lượng của Cố Yến Khanh cũng không quá tốt.
Nhưng Cố Yến Khanh uống rượu xong cũng rất ngoan, không vì mình say mà điên lên hay chiếm tiện nghi người ta giống như lưu manh. Anh vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Ừ.”
Kiều Vãn Tình bị bộ dáng ngoan ngoãn của anh chọc cười, nói: “Ngủ đi, chờ tí nữa tôi ôm Uyên Uyên qua đây ngủ với anh.”
Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu đều đang ngủ trên giường cô.
“Hôn ngủ ngon.” Cố Yến Khanh chỉ chỉ mặt mình nói, giống như Khẩu Khẩu khi muốn được người khác hôn hôn.
“…… Tránh ra!” Mệt cho cô còn cảm thấy sau khi uống say người này ngoan, “Mau đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Cố Yến Khanh không sợ c.h.ế.t trêu chọc một câu: “Mộng xuân sao?” Kiều Vãn Tình trừng anh: “Còn vớ vẩn nữa tôi đuổi anh ra ngoài đấy.” Cố Yến Khanh lập tức nằm xuống.
Kiều Vãn Tình cảm thấy Cố Yến Khanh sau khi uống say giống như Khẩu Khẩu phiên bản lớn, ấu trĩ như nó. Cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lúc cô đang định ra ngoài thì Cố Yến Khanh gọi: “Vãn Tình.”
“Hả?” Kiều Vãn Tình quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy anh cười: “Ngủ ngon.” Kiều Vãn Tình cũng không khỏi tươi cười: “Ngủ ngon.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận