Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia
Chương 204
Năm ngoái, lúc trong nhà rơi tuyết, Khẩu Khẩu còn chưa biết khám phá thế giới xung quanh. Vì thế năm nay, lúc tuyết rơi thì người vui mừng nhất chính là cậu nhóc. Khẩu Khẩu cứ ăn vạ ở ngoài đòi xem tuyết không chịu vào trong nhà. Cố phu nhân sợ Khẩu Khẩu bị lạnh nên mặc cho cậu một đống quần áo, bọc Khẩu Khẩu tròn vo như một cái bánh chưng nhỏ. Uyên Uyên cũng được bọc thành một chiếc bánh chưng lớn hơn, cùng cười ngây ngô với Khẩu Khẩu ở bên ngoài.
“Chờ mai tuyết rơi dày chúng ta có thể đắp người tuyết!” Uyên Uyên nói, “Em thấy người tuyết bao giờ chưa?”
Khẩu Khẩu ngây ngốc lắc lắc đầu.
“Thế anh em mình chờ tuyết rơi dày sau đó cùng nhau đắp người tuyết được không?”
“Được!” Khẩu Khẩu vui vẻ đồng ý, nói, “Khẩu Khẩu thích đắp, đắp người tuyết!”
Tuy rằng Khẩu Khẩu ngốc không biết người tuyết là cái gì nhưng nghe qua chắc là vui lắm!
Lúc Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình về đến nhà thì tuyết đã rơi kha khá, phủ kín cả một mảng nhỏ. Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu cũng chơi bên ngoài chán rồi nên hai cậu nhóc cũng ngoan ngoãn vào trong nhà, dán mặt vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ hận không thể cho tuyết rơi nhanh hơn rồi ra ngoài đắp người tuyết.
“Uyên Uyên, Khẩu Khẩu, chúng ta đi ngủ nào!” Kiều Vãn Tình tắm xong đi ra thấy hai cậu nhóc còn đang ngóng ra ngoài thì nói.
“Đắp, đắp người tuyết ~” Khẩu Khẩu vui vẻ nhìn cô, chỉ vào tuyết bên ngoài nói.
Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ sờ sờ đầu nhỏ của cậu: “Bây giờ tuyết vẫn rơi chưa đủ dày, chưa đủ tuyết để đắp người tuyết, mình phải đợi đến mai mới có đủ tuyết chơi được. Vậy hôm nay chúng ta ngủ trước, sau đó mai đắp người tuyết sau có được không?”
Khẩu Khẩu nhìn Uyên Uyên. Cậu bị Kiều Vãn Tình lừa nhiều rồi nên không còn tin tưởng mù quáng vào mẹ mình nữa. Cậu tin anh Uyên Uyên của mình hơn!
Uyên Uyên nhìn tuyết bên ngoài, cậu cũng biết lượng tuyết ấy là chưa đủ để đắp người tuyết nên gật đầu nói: “Vâng ạ!”
Khẩu Khẩu thấy thế cũng nhại theo: “Vâng ạ!”
Buổi tối Uyên Uyên nằm chung một giường với ba người nhà Kiều Vãn Tình. Mùa đông lạnh giá, bốn người nằm trên cùng một cái giường vô cùng ấm áp và thoải mái.
Khẩu Khẩu đang vô cùng hưng phấn, mãi không chịu ngủ. Cậu còn không cho Cố Yến Khanh kéo rèm vào, bởi lẽ cậu cảm thấy nếu kéo rèm tối om, không nhìn thấy bên ngoài thì tuyết sẽ nhân cơ hội đó mà chạy đi mất.
Cố Yến Khanh dỗ cậu: “Con mau ngủ đi, như thế thì mai mới có thể dậy sớm được. Nếu không mai chờ mặt trời mọc lên cao là tuyết tan hết đấy, mà tuyết tan thì làm sao đắp được người tuyết nữa? Đúng không Uyên Uyên?”
Uyên Uyên nằm gọn trong chiếc chăn ấm áp: “Đúng ạ!” Khẩu Khẩu nghe vậy thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng đến nửa đêm, Kiều Vãn Tình đang ngủ thì bị Khẩu Khẩu đánh thức. Cô còn tưởng Khẩu Khẩu đòi uống nước hay gì, lúc tỉnh hơn một chút thì cô nghe được Khẩu Khẩu nói mơ: “Người tuyết, đắp người tuyết!”
Kiều Vãn Tình: “……”
May là đợt này tuyết rơi ở thành phố X cũng khá dày. Hôm sau tuyết đã rơi trắng xóa ở bên ngoài, dày đến 20 – 30 cm, hoàn toàn có thể đắp người tuyết được.
Cuối cùng thì Khẩu Khẩu cũng có thể đắp được người tuyết mà cậu mong ước. Vì thế cậu nhóc vô cùng vui vẻ.
Dạo gần đây nhiệt độ ở chỗ nào cũng rất thấp. Đáng ra là chiều nay ba người Kiều Vãn Tình phải trở về nhưng vì tuyết rơi dày quá nên chuyến bay bị hủy nên không về được.
Chắc ở dưới thôn Đông Dương tuyết cũng rơi dày lắm, việc làm ăn của quán Kiều Vãn Tình cũng không còn đông đúc như trước nữa. Hôm nay, cũng vì tuyết rơi dày nên bên đơn vị vận chuyển cũng không lấy được hàng của shop của Kiều Vãn Tình để đi giao, vì thế Kiều Vãn Tình cũng không quá vội trở về.
Cố Yến Khanh nói buổi tối nay có một buổi tiệc rượu, ở đó có một nhân vật lớn và quan trọng nên muốn đưa Kiều Vãn Tình đi cùng.
Kiều Vãn Tình hỏi anh là ai nhưng Cố Yến Khanh lại không nói. Anh như vậy làm Kiều Vãn Tình không khỏi tò mò hơn, không biết người kia là ai mà Cố Yến Khanh lại giấu kín như vậy.
Tuy là trời rất lạnh nhưng đến tiệc rượu vẫn phải mặc những chiếc váy xinh đẹp. Mặc chiếc váy mỏng manh đẹp đẽ trên người, Kiều Vãn Tình cảm thấy cả người mình lạnh run.
“Em có lạnh lắm không?” Ngồi lên xe, Cố Yến Khanh hỏi cô.
Tuy rằng nhiệt độ trong xe rất ấm áp, nhưng thời tiết bên ngoài vô cùng lạnh. Ở phía trên thì Kiều Vãn Tình vẫn còn bọc kín, mặc một chiếc áo lông vũ dày ở bên ngoài, nhưng bên dưới cô chỉ đi đúng đôi giày cao gót, đến tất cũng không mang.
“Vẫn còn ổn anh ạ. Nhưng hơi lạnh một chút.”
Cố Yến Khanh lấy vài miếng giữ nhiệt từ trong túi ra, hỏi cô: “Em có muốn dùng cái này không?”
Kiều Vãn Tình nhìn đống túi nhỏ xinh kia thì buồn cười: “Sao anh lại có mấy cái này thế?”
“Lúc mà đi dự mấy tiệc rượu như này phải dán vài miếng vào người mới không bị lạnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận