Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia
Chương 143
Trong văn phòng của anh có một phòng nghỉ nhỏ. Vì lúc anh mới thành lập công ty, anh phải thường xuyên làm tăng ca và phải ngủ lại ở công ty. Vì thế anh có một phòng nghỉ riêng trong văn phòng của mình để có thể tiện nghỉ ngơi.
Cố Yến Khanh đặt Khẩu Khẩu lên giường. Khẩu Khẩu có một thói xấu như này: Hôm trước mà cậu nhóc càng ngủ muộn thì hôm sau cậu nhóc sẽ càng có nhiều năng lượng. Vì thế giữa trưa cậu nhóc sẽ mải nghịch, không chịu ngủ, lúc ru ngủ cậu còn giả vờ ngủ, cứ được một lát là lại giãy giụa đòi chơi tiếp.
Vì thế để buổi tối, Khẩu Khẩu sẽ bị thiếu ngủ, trong lúc ăn cơm sẽ bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Cố Yến Khanh ru Khẩu Khẩu tới tận 1 rưỡi nhưng cậu nhóc vẫn chưa có chút dấu hiệu buồn ngủ nào. Cố tổng vô cùng mệt mỏi đành đi ngủ phần mình, thả Khẩu Khẩu ra mặc kệ cậu chơi phần cậu. Dù sao thì phòng nghỉ này của anh cũng không lớn, ngoài một chiếc giường thì gần như cũng chẳng còn đồ gì khác nữa. Vì thế anh không phải lo Khẩu Khẩu nghịch cái gì nguy hiểm.
Sự thật chứng minh là anh đã đánh giá con mình quá cao rồi.
Lúc Cố Yến Khanh nằm trên giường, đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thì Khẩu Khẩu đang chơi đồ chơi gần đó bò lên bém giường, sau đó duỗi tay chọc chọc vào ba ba đang nhắm mắt mơ màng.
Cố Yến Khanh chưa kịp ngủ đã bị Khẩu Khẩu đánh thức, ánh mắt anh m.ô.n.g lung, quơ tay ôm Khẩu Khẩu vào trong lòng, sau đó vỗ vỗ hai cái vào lưng cậu: “Bảo bối ngoan, đi ngủ nào.”
Khẩu Khẩu nằm im trong n.g.ự.c anh vài giây, sau đó lại lồm cồm bò dậy, cưỡi lên eo anh, trong miệng vui vẻ kêu “Đi đi đi”. Cậu nhóc coi ba ba như ngựa của mình mà cưỡi.
Cố Yến Khanh: “……”
Sao anh lại sinh ra thằng nhóc ác như này cơ chứ?
Nhưng năng lực ngủ của Cố tổng cũng không phải hạng xoàng. Bị Khẩu Khẩu nghịch như vậy nhưng anh vẫn tiếp tục ngủ được.
Khẩu Khẩu cưỡi cưỡi lên người Cố Yến Khanh một lát, phát hiện ba ba không để ý tới mình thì không muốn chơi nữa. Cậu bĩu môi, bò từ người ba mình xuống, sau đó nghịch chân nhỏ của mình một hồi, cắn cắn ngón tay nhìn trần nhà cười ngây ngốc.
Cố Yến Khanh không bị Khẩu Khẩu phá nên lại bắt đầu ngủ.
Nhưng chưa nổi mười phút, tiểu ác ma Khẩu Khẩu lại chạy đến vỗ vỗ đầu anh, sau đó lại hôn hôn mặt anh, nước miếng của cậu dính đầy mặt Cố tổng.
“Bảo bối à, cho ba ba ngủ một lát đi.” Cố Yến Khanh sờ sờ mặt mình thấy đầy nước miếng của Khẩu Khẩu thì bất đắc dĩ với lên đầu giường lấy hộp giấy lau.
“Ba ba, ba ba.”
Cố Yến Khanh nghĩ Khẩu Khẩu đang gọi mình nên xoa nhẹ đầu cậu: “Ba ba ngủ đây.”
“Ba ba, Khẩu Khẩu, ị phân.” Cố Yến Khanh: “……”
Không khí im lặng vài giây. Cố Yến Khanh bất đắc dĩ ngồi dậy, rửa m.ô.n.g và thay quần cho Khẩu Khẩu.
Làm xong mọi việc thì cũng đã hơn 2 giờ. Lúc này Khẩu Khẩu mới mệt mỏi rã rời đòi đi ngủ. Vừa mới bế được có 2 phút Khẩu Khẩu đã ngủ vô cùng ngon lành rồi.
Cố Yến Khanh: “……”
Anh đặt Khẩu Khẩu lên giường, bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi cậu: “Con nhất định là quỷ sứ trời cao phái xuống để bắt nạt ba.”
Anh khó chịu thằng nhóc này từ tối qua đến giờ rồi đấy, chẳng để cho anh yên một lúc nào.
Sau khi trở lại trung tâm huấn luyện, Kiều Vãn Tình đi vào trong phòng thì thấy chị Hồng đang thu dọn đồ đạc rời khỏi tổ. Trước khi đi, chị ta còn hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái, nói: “Cô cứ chờ đấy!”
“……” Kiều Vãn Tình bất lực.
Loại người như này, cô cũng lười dây dưa.
Sau khi đổi thành viên, công việc trong tổ trở nên hài hòa hơn rất nhiều. Tất cả các thành viên đều làm việc vô cùng chăm chỉ. Rất nhanh, đã có đơn hàng tìm đến shop của tổ Kiều Vãn Tình. Tuy rằng mỗi ngày chỉ có vài đơn, chỉ vừa đủ chi trả cho chi phí vận chuyển, nhưng lượng khách truy cập vào shop tăng lên rõ rệt. Nhìn chung thì thành tích cũng khá tốt.
Rất nhanh đã đến ngày quốc khánh. Ngày quốc khánh ở đây cũng trùng với ngày quốc khánh ở thế giới trước đó của Kiều Vãn Tình. Cố phu nhân thì tạm biệt cả nhà Kiều Vãn Tình đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài cùng Cố Kính Chi. Cố Yến Khanh cũng hỏi Kiều Vãn Tình có muốn đi ra nước ngoài chơi không.
Nhưng vì trước đó Kiều Vãn Tình đã bảo bà nội Kiều là quốc khánh sẽ về thăm nhà nên cô đành hẹn anh để dành dịp khác.
Đã lâu không về thôn Đông Dương, thôn Đông Dương trông vẫn vậy. Chỉ là giờ đã vào thu, trái cây trong núi và ngoài ruộng đều đã chín, mọi người tấp nập thu hoạch rau củ, trái cây.
Chắc là Hoàng Đại Tiên biết nhà Kiều Vãn Tình về nên từ sớm đã ra ngoài đường đứng chờ ba người bọn họ. Kiều Vãn Tình đoán trong khoảng thời gian cô đi, Hoàng Đại Tiên phải béo lên vài cân. Nhưng bất ngờ là, không những nó không béo lên vài cân lại còn bị gầy đi một chút nữa chứ!
“A Hoàng bị bệnh ạ?” Thấy Hoàng Đại Tiên gầy đi, Kiều Vãn Tình lo lắng hỏi bà nội Kiều.
Bà nội Kiều ôm Khẩu Khẩu, quấn quýt chơi với cậu. Thấy Kiều Vãn Tình hỏi vậy liền nói: “Chắc là…… không phải đâu nhỉ? Dì Lý của cháu nuôi một con mèo cái trong nhà đó, có nhớ không? Bây giờ con mèo đó lớn rồi, vừa đen vừa trắng trông rất đẹp. Dì Lý sang nhà ta, thường xuyên dẫn nó sang, không biết thế nào Hoàng Đại Tiên để mắt đến con mèo đó. Dì Lý của cháu kể, đợt này ngày nào Hoàng Đại Tiên cũng qua nhà dì ấy quấn lấy con mèo, xong mèo không để ý tới nó. Vì thế nó mới gầy đó!”
Kiều Vãn Tình: “……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận