Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia

Chương 239


Đây đúng là câu hỏi khó nhất thế kỷ mà. Anh cũng không có đáp án.
Hiện tại còn cách ngày dự sinh của Kiều Vãn Tình một tháng. Nói cách khác, Kiều Vãn Tình còn phải chịu đựng trạng thái này thêm một tháng nữa.
Kiều Vãn Tình nhắn WeChat với Cố Yến Khanh một lúc, sau khi nhắn chán rồi thì cô lại ném điện thoại qua một bên, nhìn qua Khẩu Khẩu dắt con ch.ó đồ chơi qua đây.
Đó là con ch.ó biết hát mà ba mới mua cho Khẩu Khẩu. Các bộ phận trên người con ch.ó ấy có các công dụng khác nhau, có chỗ thì biết nói, có chỗ thì biết hát. Con chó này còn biết chơi đùa cùng các bạn nhỏ, nói chuyện, giao tiếp cùng các bạn nhỏ, giúp các bạn nhỏ nâng cao khả năng ngôn ngữ của mình.
Có nâng cao được thật hay không thì Kiều Vãn Tình không biết, chỉ biết là Khẩu Khẩu vô cùng thích con ch.ó này, lúc nào cũng kéo nó chạy quanh nhà. Con chó ấy mà được kéo thì sẽ phát ra tiếng nhạc, nghe rất vui tai.
Khẩu Khẩu dắt chó đi dạo một lúc, sau đó đứng lại sờ sờ đầu nó. Cún con đang hát lập tức dừng lại, làm cho phòng khách vốn đang ồn ào trở nên yên tĩnh lại.
Kiều Vãn Tình nghe thấy âm thanh nho nhỏ từ miệng Khẩu Khẩu thốt ra. Cậu nhóc ngồi bệt xuống sàn, lặp lại những lời mà cún con vừa hát: “Hai chú hổ con, thích khiêu vũ, thỏ con ngoan ngoãn chạy chạy…… Hai chú hổ con……”
 
Cậu nhóc không nhớ được lời bài hát, chỉ nhớ được mấy từ rời rạc như vậy, nhưng Khẩu Khẩu đã vô ý hát lại bài hát.
Kiều Vãn Tình: !!!
Đây là lần đầu tiên cô nghe Khẩu Khẩu hát đó!
Ngày trước có dạy như nào thì Khẩu Khẩu cũng không hát. Chẳng biết là không biết hát hay là không muốn hát.
“Khẩu Khẩu, qua đây, đến chỗ mẹ nào.” Kiều Vãn Tình vui sướng gọi cậu đi qua.
Khẩu Khẩu buông đồ chơi trong tay xuống, chạy nhanh qua chỗ Kiều Vãn Tình. Kiều Vãn Tình sợ Khẩu Khẩu va phải bụng mình nên cô lấy tay che trước bụng mình cản Khẩu Khẩu lại, không cho cậu nhào qua chỗ mình, sau đó cẩn thận bế cậu ôm vào lòng, hỏi cậu: “Vừa rồi con mới hát cái gì thế?”
“?” Khẩu Khẩu vừa quay đầu là quên luôn mình vừa hát cái gì. Cậu nhóc ngây ngốc nhìn mẹ mình.
“……”
Đây là…… Não cá vàng trong truyền thuyết đây sao? Kiều Vãn Tình hơi nghi ngờ về chỉ số thông minh của bạn nhỏ Khẩu Khẩu.
Nhưng nhìn qua thì Khẩu Khẩu cũng không ngốc lắm mà.
Cô đành phải bắt lời cho Khẩu Khẩu: “Hai chú hổ con thích khiêu vũ.”
“!” Khẩu Khẩu như được bật công tắc, tự động hát câu tiếp theo, “Thỏ conn ngoan ngoãn, chạy, chạy…… La la la!”
Khẩu Khẩu không nhớ lời đằng sau nên trực tiếp ngân nga theo lời bài hát.
“Khẩu Khẩu hát hay quá!” Đây là lần đầu tiên Khẩu Khẩu mở miệng hát, Kiều Vãn Tình khen cậu không dứt lời, “Con hát hay thật nha!”
Khẩu Khẩu hơi ngượng ngùng che mặt lại, nói: “Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu còn biết nhảy.”
Kiều Vãn Tình còn chưa thấy Khẩu Khẩu nhảy bao giờ đâu. Cô chờ mong nhìn qua Khẩu Khẩu: “Thế Khẩu Khẩu biểu diễn cho mẹ xem một chút được không?”
“Được.”
Khẩu Khẩu chạy ra khỏi chỗ Kiều Vãn Tình, đi xuống đất dẫm bạch bạch bạch mấy cái, khua khua tay nhỏ của mình, tươi cười nhìn mẹ mình, dáng vẻ đang muốn được khen.
Tuy rằng Kiều Vãn Tình chưa nhìn ra Khẩu Khẩu nhảy chỗ nào, nhưng cô vẫn rất nể mặt khen ngợi Khẩu Khẩu: “Ui, Khẩu Khẩu giỏi quá! Con học ai mà nhảy đẹp thế?”
 
“TV!” Khẩu Khẩu tự hào nói. Dưới chân không ngừng dậm dậm, còn nói thêm, “Nhảy nhảy.”
Kiều Vãn Tình bị Khẩu Khẩu chọc cười đến phát khóc rồi, bạn nhỏ trong bụng cô cũng không chịu ngồi yên mà đá đá vài cái. Kiều Vãn Tình xoa xoa bụng, tươi cười nhìn Khẩu Khẩu, không quên động viên cậu: “Khẩu Khẩu nhảy đẹp quá, đẹp hơn mấy người nhảy trên TV rất nhiều!”
Khẩu Khẩu được khen nở hết cả mũi lên. Hai chân nhỏ của cậu càng dậm mạnh hơn, chỉ một lát sau mặt Khẩu Khẩu đỏ tưng bừng, thở phì phà phì phò. Kiều Vãn Tình thấy thế thì nhanh chóng chạy qua, bảo: “Được rồi được rồi, Khẩu Khẩu nhảy đẹp lắm, mẹ thấy rồi, thôi không cần nhảy nữa.”
Nghe thấy Kiều Vãn Tình nói vậy thì Khẩu Khẩu mới dừng lại. Cậu thở hồng hộc đi qua, nói: “Mệt c.h.ế.t Khẩu Khẩu.”
Kiều Vãn Tình đưa một cốc nước có cắm ống hút qua cho Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu nhận lấy, “lẩm bẩm lầm bầm” uống ừng ực hết một nửa bình nước. Kiều Vãn Tình lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Khẩu Khẩu, nói: “Em trong bụng mẹ cũng rất thích xem Khẩu Khẩu hát với nhảy. Lúc nãy em ấy còn đạp loạn trong bụng mẹ nữa đấy!”
Khẩu Khẩu buông ly nước ra, đặt sự chú ý lên bụng mẹ mình, nói: “Con muốn, muốn sờ em bé!”
Kiều Vãn Tình cho Khẩu Khẩu sờ.
Khẩu Khẩu duỗi tay, nhẹ nhàng sờ vào cái bụng tròn vo của Kiều Vãn Tình. Quả nhiên em bé bên trong đang nhảy vô cùng hăng say, hơn nữa Khẩu Khẩu càng sờ thì bạn nhỏ càng sung sướng, cứ như đang giao tiếp với Khẩu Khẩu bên ngoài vậy.
Nhưng bạn nhỏ càng đạp hăng thì Kiều Vãn Tình càng khó chịu. Khẩu Khẩu thấy mẹ mình đang khó chịu nhăn mày lại thì trở mặt ngay lập tức, thu lại nụ cười, lớn tiếng nói với bụng của Kiều Vãn Tình: “Em bé hư. Không được đạp nữa!”
Kiều Vãn Tình: “……”
Quan trọng nhất là bạn nhỏ trong bụng Kiều Vãn Tình như bị dọa mà không đạp nữa thật.
“Ngoan, ngoan thật!” Khẩu Khẩu học theo giọng điệu của Kiều Vãn Tình nói với em bé.
Kiều Vãn Tình: “……”
……
Một tháng, không dài mà cũng chẳng ngắn, trôi qua rất nhanh. Kiều Vãn Tình ở nhà chơi với Khẩu Khẩu, xếp lâu đài gỗ với cậu n lần, tưới nhiều nước đến nỗi ủng cả hai cây trên ban công, đếm được số gạch trên tường nhà mình mấy chục lần.
Nhưng bạn nhỏ trong bụng cô cứ lề mề chậm chạp. Mấy hôm trước ngày dự sinh chẳng động đậy một chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận