Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia

Chương 222


Hôm nay có phiên chợ trong thông. Kiều Vãn Tình định mang Khẩu Khẩu ra đó mua đồ, Thấy người ta bán cá nên cô mua một ít mang về nhà.
Vì Khẩu Khẩu khá thích ăn ngọt nên Kiều Vãn Tình quyết định sẽ làm món cá chua ngọt.
Làm cái này cũng khá phức tạp, nhất là khâu xử lý cá. Với cả làm món này cũng cần kỹ thuật bếp núc vô cùng cao. Đây là lần đầu tiên Kiều Vãn Tình làm món này, cũng là lần đầu tiên Cố tổng chưa từng vào bếp hỗ trợ làm ra món cá chua ngọt.
Có lẽ là Kiều Vãn Tình có khả năng nấu nướng khá tốt nên lần đầu tiên làm cá chua ngọt, diện mạo của nó cũng không quá khác so với trên mạng.
Sau khi làm món đó xong thì Kiều Vãn Tình lại làm thêm hai món xào nữa rồi cả nhà ngồi xuống ăn cơm.
Vừa rồi ở phòng bếp, Khẩu Khẩu đã thử qua nước sốt của món cá chua ngọt này rồi. Ngọt ngọt chua chua, rất hợp khẩu vị của cậu! Vì thế lúc thức ăn được bưng lên bàn thì cậu ngồi ngay lên ghế cao, đòi ba mẹ lấy cá cho.
Cố Yến Khanh gắp cá cho cậu, nhưng sợ bên trong còn xương nên anh cẩn thận xem kỹ lại một lần. Sau khi chắc chắn bên trong không còn xương cá thì anh mới dám gặp cho Khẩu Khẩu ăn.
Khẩu Khẩu ăn vô cùng ngon miệng, Cố Yến Khanh cũng thử một miếng. Món cá chua ngọt này chẳng những trông hấp dẫn mà còn vô cùng ngon nữa. Nhai trong miệng vừa dai vừa ngọt, vô cùng khó quên.
Đến cả người không thích ăn ngọt như anh cũng phải khen không dứt miệng. “Vợ anh giỏi quá!” Cố Yến Khanh khen Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình mới gắp được một miếng đã cảm thấy khó chịu, suýt chút nữa cô còn nhổ ra.
“Sao lại tanh như thế này nhỉ?” Kiều Vãn Tình nhíu mày, rõ ràng vừa nãy cô xử lý cá kỹ lắm rồi mà? Lúc đun cô cũng có đun ẩu đâu?
“Tanh á?” Cố Yến Khanh lại gắp một miếng nữa lên, “Anh thấy ăn ngon mà.”
Cái này cũng không phải là quá tanh, thật ra hải sản đều phải hơi tanh một chút chứ.

Hơn nữa, sau khi được nêm gia vị và chế biến thì phần lớn mùi tanh đã được giấu đi rồi, vì thế người ăn sẽ cảm thấy khá ngon miệng.
“Chắc vừa rồi em ngửi mùi dầu nhiều quá nên cảm thấy hơi khó chịu.” Kiều Vãn Tình nói. Lúc làm món này cô cũng phải ngồi ở bếp rất lâu nên có lẽ cô bị ám mùi dầu nên mới cảm thấy khó chịu.
“Thế em ăn canh đi.” Cố Yến Khanh múc canh cho cô.
“Không cần đâu, em ăn được mà.” Kiều Vãn Tình gắp một miếng cánh gà chua cay, gật đầu nói, “Cái này ăn ngon nè.”
Kiều Vãn Tình cũng không có nhiều thời gian để chú ý tới cơ thể của mình. Bởi vì shop online của cô đã đón sóng gió đầu tiên từ khi thành lập: Bị tạm dừng vài ngày vì hành vi tự mua hàng của mình để tăng doanh thu.
Đợt này, bên quản lý nghiêm khắc cấm hành vi tự mua hàng của mình để tăng doanh thu. Nếu mà bị bắt thì không chỉ bị tịch thu hàng hóa dùng để tăng doanh thu mà còn bị kỷ luật và xử phạt nữa.
Sau khi bị bắt thì người buồn nhất chính là Đường Nguyệt Nguyệt. Cô nàng một lòng muốn phát triển shop “Giòn Trong Miệng”, định vén tay áo đi làm lớn một lần. Kết quả còn chưa làm được gì thì đã xảy ra chuyện rồi. Chuyện này mà làm trót lọt, tuy rằng tốn một chút tiền mua hàng của mình nhưng ít nhất nó còn đem lại hiệu quả rõ rệt.
Nhưng hiện tại thì cô nàng rơi vào tình cảnh “tiền mất tật mang”, không chỉ lãng phí hết công sức trong suốt thời gian qua mà trong tháng này cô nàng còn lỗ tới tận 6 vạn.
Lúc Kiều Vãn Tình tới văn phòng thì cũng đã giữa trưa. Cô vừa mới từ thôn Đông Dương chạy lên đây. Tuy rằng văn phòng của shop “Giòn Trong Miệng” chỉ có hai người nhưng Kiều Vãn Tình cũng cảm nhận được “áp suất thấp” trong văn phòng.

“Em chào chị Vãn Tình.” Người được Kiều Vãn Tình thuê đến để trả lời tin nhắn của khách hàng thấy cô tới thì đứng dậy chào cô.
“Nguyệt Nguyệt ở trong à em?” Kiều Vãn Tình chỉ chỉ vào cửa phòng đang đóng chặt hỏi.
“Đúng ạ. Chị Nguyệt Nguyệt bảo tâm trạng chị ấy không tốt nên chị ấy ở trong đó. Mà chị ấy ở đó cũng hơn 3 tiếng rồi. Chị Vãn Tình mau vào xem chị ấy đi.”
“Ừ chị biết rồi, em cứ tiếp tục làm việc của mình đi.”
Kiều Vãn Tình để túi lên bàn sau đó gõ gõ cửa phòng. Bên trong truyền ra tiếng của Đường Nguyệt Nguyệt: “Đã bảo là chị không sao rồi, không có việc em đừng có gõ cửa nữa.”
“Nguyệt Nguyệt, là tớ, Vãn Tình.”
Bên trong yên lặng một lúc. Sau đó cửa phòng được mở ra, Đường Nguyệt Nguyệt ló gương mặt tiều tụy của mình ra ngoài. Cô nàng khá bất ngờ hỏi: “Tình Tình, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ mà không đến đây có phải cậu định tự nhốt mình trong phòng cả ngày rồi tự trách bản thân rồi không? Đã thế còn không ăn không uống thể hiện sự hối hận của mình nữa chứ?” Kiều Vãn Tình chọc chọc trán cô nàng, “Đã bảo không phải lỗi của cậu rồi còn gì, sao vẫn còn buồn bã như vậy cơ chứ?”
Tự mua hàng để tăng doanh thu cho mình lúc nào cũng là việc vô cùng nguy hiểm. Nếu mà thành công thì rất tốt, nhưng nếu xui xẻo bị phát hiện thì chỉ có thể đổ tại số mà thôi.
Vì nếu không tự mua hàng của mình như vậy thì gần như không thể xây dựng được thương hiệu. Chỉ khi shop online được một người nổi tiếng hay nghệ sĩ nào đó đứng tên đầu tư hoặc tuyên truyền thì mới có thể nổi tiếng được thôi, chứ nếu không, muốn nổi tiếng thì cũng không thể không làm như vậy được.
“Tớ cảm thấy mình rất kém cỏi,” Đường Nguyệt Nguyệt dẫn Kiều Vãn Tình vào trong, sau đó vò đầu, “Tại sao người khác làm không bị bắt mà tớ lại bị bắt cơ chứ huhuhu.”
Không ai có thể trả lời được câu hỏi của cô nàng.
Kiều Vãn Tình vỗ vỗ bả vai cô nàng nói: “Được rồi, tớ hiểu mà. Cái này cũng giống như mình học đại học thôi, không bị điểm kém thì không phải là đã học đại học. Làm shop online cũng vậy, không bị bắt, bị phạt một hai lần thì cũng không vui đúng không?”
Đường Nguyệt Nguyệt thở dài: “Nhưng mà tớ đau lòng cho tiền của tớ quá, mẹ nó, chỗ kia là 6 vạn luôn đó! Ném trong nước nó còn kêu được một chút, nhưng ném như này đến rắm nó còn chưa thả được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận