Xuyên Sách Tính Kế Ngủ Cùng Đại Gia

Chương 41


Vốn dĩ hôm sau Cố Yến Khanh đã sắp xếp xe đưa cô về rồi nhưng sáng sớm Kiều Vãn Tình đã ngồi chuyến xe sớm trở về, không muốn làm phiền anh.
Sau khi trở về thôn Đông Dương, Kiều Vãn Tình khôi phục lại cuộc sống sinh hoạt bình thường của mình. Từ sau khi Cố Yến Khanh bị cô từ chối thì không tiếp tục đến tìm cô nữa, cũng không liên hệ với cô. Cứ như lời tỏ tình đêm hôm đó chỉ là một giấc mộng vậy.
Cho nên có lẽ đêm đó chỉ là anh ấy nhất thời xúc động mà thôi.
Chắc là anh ấy thấy cô có điểm khác biệt so với người phụ nữ anh ấy từng tiếp xúc trong quá khứ. Vì vậy trong lúc nhất thời anh mới muốn tìm tòi nghiên cứu rồi có hứng thú với mình.
Kiều Vãn Tình cũng không để việc này trong lòng. Cô rất bận nên nhanh chóng vứt chuyện đó ra sau đầu.
Thời tiết dần dần ấm lên, quán đồ chay cơ bản cũng được dựng xong rồi. Kiều Vãn Tình bắt đầu liên hệ với mấy công ty nội thất đến đó trang trí.
Phòng ở nơi này của bọn họ đều được xây giống nhau, đều là nhà có mái đỏ, bên ngoài dán gạch men sứ vào, hơn nữa tất cả gạch men sứ đều là màu trắng. Mỗi tầng đều có hai cái cửa sổ, thoạt nhìn trông không quá đẹp.
Nếu Kiều Vãn Tình thuê đội kiến trúc của nơi này thì với trình độ của bọn họ chắc cũng không trang trí được hẳn hoi, cũng giống giống như phòng ở nơi này.
Thật sự là xấu.
Cho nên sau khi cân nhắc một chút, Kiều Vãn Tình quyết định thuê đội kiến trúc của huyện Lâm Thủy lại đó trang trí. Tuy rằng sẽ đắt hơn một chút, nhưng sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Khẩu Khẩu lớn lên rất nhanh, rất nhanh đã được 10 tháng rồi. Cậu nhóc bắt đầu biết giơ giơ tay nhỏ của mình nhờ người khác dắt nó tập đi. Khẩu Khẩu đã có thể tự bước đi được rồi. Đôi khi được khen vài câu, tâm tình cậu tốt còn có thể tự bước được vài bước.
Đáng tiếc là bạn nhỏ còn chưa quá quen với việc tự đi. Cậu thường thường bước nhanh chân đi về phía trước, thân trên lại chưa kịp di chuyển theo. Nhìn ngốc đến thật đáng yêu.
“Ma —— ma.” Lại một lần nữa cậu đưa chân đi trước, không di chuyển thân trên theo, ngửa người ra sau. Cậu nhìn Kiều Vãn Tình cười ngây ngô, không quen miệng gọi ma ma.
Cậu nhóc không hiểu nghĩa của từ “ma ma” là gì, nhưng Kiều Vãn Tình bám riết không tha dạy cậu. Sau đó cậu hiểu được mỗi lần kêu “ma ma” thì mẹ mình sẽ vô cùng vui vẻ, biết được mẹ mình thích từ này nhất!

Kiều Vãn Tình cười cúi đầu hôn hôn cằm cậu.
Đột nhiên Khẩu Khẩu ngẩng đầu, trong lúc nhất thời Kiều Vãn Tình không tránh kịp, trán Khẩu Khẩu đập mạnh vào cằm cô.
Kiều Vãn Tình đau nhưng vẫn vội xoa xoa cái trán của Khẩu Khẩu: “Trán con có bị đụng đau không?”
Rõ ràng Khẩu Khẩu bị đụng đau rồi, cậu mím chặt môi một lúc lâu, sau khi được Kiều Vãn Tình ôm vào trong n.g.ự.c mới khóc “Oa” một tiếng thật to.
“Khẩu Khẩu ngoan, không đau không đau nha.” Kiều Vãn Tình đau lòng ôm cậu nhóc vào trong n.g.ự.c mình, lại thơm thơm cọ cọ. Nhưng Khẩu Khẩu được mẹ dỗ như vậy lại càng khóc lớn hơn.
Trên trán còn sưng một cục.
“Làm sao bây giờ, sưng trán rồi.” Kiều Vãn Tình nhìn cục đỏ mọc lên trên trán cậu nhóc, không biết nên làm gì, cô hỏi bà nội Kiều, “Dán băng keo cá nhân có được không bà?”
Nhưng hình như băng keo cá nhân không dùng để dán cái này.
Bà nội Kiều nói: “Nếu không bôi mỡ heo vào, như thế sẽ không đau nữa.” Bôi mỡ heo?? Phương thuốc cổ truyền gì vậy?
Tạm thời chưa nói đến có hiệu quả hay không, nhưng khẳng định bôi xong đầu sẽ bóng nhoáng một mảnh, Kiều Vãn Tình dở khóc dở cười nói: “Thôi ạ, chờ chút nữa là hết sưng, chắc không sau đâu ạ.”
Mấy đứa nhỏ bị đụng nọ đụng kia cũng là bình thường mà?
Khẩu Khẩu được mẹ ôm, vốn dĩ đã quên việc mình bị đụng đầu đau, nhưng lại thấy mẹ vẫn luôn mải mê nói chuyện cùng bà nội Kiều mà không tập trung dỗ cậu, càng tủi thân, càng khóc to hơn. Cuối cùng không nín nổi.
Lúc khóc còn nói “Ba ba” nữa, như kiểu bị mẹ bắt nạt sau đó đi tìm ba để ba ba xử lý mẹ giúp mình!
Kiều Vãn Tình: “……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận