Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 82: Tình huống đột biến (length: 7831)

Lâm Dật nghe những lời này, trong lòng không khỏi nổi lên một tia kinh ngạc. Tình trạng của Tri phủ này trước mắt, sao giống với trạng thái trúng nguyền rủa của mình trước đó vậy?
Chẳng lẽ Hứa Tri phủ thật ra là trúng nguyền rủa của ma tộc!
Nếu đúng là như thế, vậy mình thật đúng là có thể giúp một tay.
Bất quá hắn muốn sau khi hiểu rõ cụ thể hơn, mới có thể đưa ra kết luận.
Lâm Dật sau khi có được tin tức mình muốn từ ba con Hôi Thử mắt này, liền quyết định chuẩn bị đến phủ nha. Thời gian Lâm Dật đến Khúc Triệu phủ chỉ vỏn vẹn hai ngày một đêm, nhưng hắn thường xuyên có thể nghe được từ miệng bách tính nơi đây, bọn họ bàn tán về chuyện bệnh tình của Tri phủ đại nhân khi nào thì mới khỏi.
Sự lo lắng của bọn họ không giống như là giả.
Lâm Dật liền biết Hứa Tri phủ này ở trong lòng bách tính nơi đây có vị trí quan trọng đến nhường nào.
Trên đường đi, Lâm Dật cải biến một chút hình tượng râu quai nón của mình.
Hình tượng râu quai nón trước đó đã có quá nhiều người thấy rồi, mặc dù hình tượng này cũng là giả, nhưng nếu người có tâm truy tìm kỹ, cũng có thể phát hiện một chút dấu vết để lại từ quỹ tích xuất hiện của râu quai nón.
Hơn nữa, trong phủ nha kia còn có một tu sĩ đến từ Kim Huyền môn, tiếp xúc với người đó vẫn nên cẩn thận hơn.
Thế là, sau khi Lâm Dật tiến vào một con hẻm nhỏ, quay người lại thì thấy một nam tử thanh tú trẻ tuổi mặc một bộ sa y trường bào màu xanh nhạt từ đó đi ra.
Ở viền sa y màu xanh nhạt này còn thêu hoa văn mây tinh xảo, dưới ánh mặt trời ánh lên thứ ánh sáng màu xanh lam rực rỡ.
Lâm Dật chỉnh lại ống tay áo, thần sắc trở nên lạnh nhạt, thể hiện ra vẻ cao nhân thoát tục.
Hắn đi qua đâu, người đi đường đều nhao nhao nhìn, Lâm Dật thấy vậy hài lòng cười, mục đích của hắn đã đạt được.
Thanh niên tuấn tú này và đại hán râu quai nón giống như là hai người hoàn toàn trái ngược, một người gây chú ý, người kia im lặng không ai hay.
Như thế này, ai còn có thể liên hệ hai người với nhau.
Sau đó, Lâm Dật liền căn cứ tin tức ba con Hôi Thử mắt cung cấp, đi tới phủ nha.
Lúc này ở trước cửa phủ nha, có hai tên thủ vệ.
Hai tên thủ vệ này khi nhìn thấy Lâm Dật có khí chất bất phàm, trong ánh mắt mang theo mấy phần dò xét, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Lâm Dật thấy vậy, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười ôn hòa, ung dung mở miệng: "Không biết hai vị có thể thông báo một tiếng được không, ta thấy trước phủ có treo bảng bố cáo, biết được Tri phủ đại nhân thân thể có bệnh, có lẽ ta có thể giúp chút sức mọn."
Dứt lời, trên mặt hắn vẫn mang một nụ cười lạnh nhạt.
Lúc này hai tên thủ vệ nghe lời Lâm Dật mặc dù rất khiêm tốn, nhưng bọn họ lại có thể thấy được, người này thực chất bên trong lộ ra sự tự tin.
Hai người cũng biết tình trạng trước mắt của Tri phủ đại nhân, lúc này thấy có người có thể cứu chữa đại nhân, trong lòng rất là vui mừng.
Nhưng sau đó họ nghĩ đến, trước đó cũng có rất nhiều danh y vì xem cáo thị mà đến, nhưng cuối cùng đều lắc đầu thở dài mà về, khiến ngọn lửa hy vọng vốn có trong lòng họ, hết lần này đến lần khác bị dội tắt.
Mà ngay cả tiên nhân trong truyền thuyết cũng đã bất lực, chỉ có thể quay về tông môn tìm kiếm giúp đỡ vào ngày hôm qua, điều này khiến họ không ôm quá nhiều hy vọng vào người này.
Nhưng người đến đều vì Tri phủ đại nhân, nên được tôn trọng.
Thế là, một người trong đó cung kính đáp lời: "Xin các hạ chờ một lát, ta vào trong thông báo một tiếng." Nói xong, người này liền bước nhanh vào trong phủ nha.
Không lâu, tên thủ vệ vừa đi thông báo liền dẫn một vị trung niên đi ra.
Lâm Dật thấy qua miêu tả của ba con Hôi Thử mắt, người đi ra lúc này hẳn là Lưu chủ bộ.
Lúc này Lưu chủ bộ theo thủ vệ đi ra cửa phủ nha, liền nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi có khí chất bất phàm, điều này khiến mắt ông ta sáng lên.
Sau đó, liền tiến lên ân cần hỏi: "Cảm tạ các hạ không quản khó nhọc, đường xá xa xôi đến chẩn bệnh cho Tri phủ đại nhân. Xin hỏi quý danh của các hạ."
Lâm Dật khẽ gật đầu, đáp lễ nói: "Tại hạ Lăng Mộc."
Lưu chủ bộ nghe xong lần nữa hành lễ, cung kính nói: "Thì ra là Lăng công tử, thất kính thất kính, mời vào bên trong." Nói rồi liền dẫn đường đi lên trước.
Trên đường hai người đi đến nội viện, Lâm Dật cũng không hàn huyên vô nghĩa, trực tiếp hỏi thăm tình trạng bệnh tình của Tri phủ đại nhân với Lưu chủ bộ.
Còn Lưu chủ bộ nghe Lăng công tử hỏi thăm, sắc mặt trở nên phức tạp.
Lúc này ông ta nghĩ Lăng công tử chỉ là một vị y sư bình thường, làm sao hiểu được ma khí ngay cả tiên nhân cũng tránh còn không kịp.
Vì vậy về việc tiên nhân chẩn bệnh ngày hôm qua, không biết nên thuật lại như thế nào.
Lâm Dật tự nhiên rõ nội tình, thế là hắn không chút do dự, trực tiếp thi triển một Hỏa Diệm thuật trước mặt Lưu chủ bộ, thể hiện thân phận tu sĩ của mình.
Lưu chủ bộ nhìn thấy trước mặt Lăng công tử đột nhiên xuất hiện một đạo hỏa diễm, ánh mắt kinh hãi, nhìn Lâm Dật hoảng sợ nói: "Lăng công tử cũng là người trong giới tu tiên! Không biết Lăng công tử đến từ tông môn nào?"
Lâm Dật mỉm cười, phất tay liền dập tắt hỏa diễm, ngữ khí bình thản trả lời: "Không tông không phái, chỉ là một tán tu mà thôi."
Lưu Chủ Bạc sau khi biết Lâm Dật không phải xuất thân từ tông môn, cũng không khinh thường hắn.
Ngược lại trong lòng an tâm hơn một chút, tiên nhân đều là tồn tại thần thông quảng đại, có thêm một tiên nhân ở đây, có lẽ sẽ có biện pháp giải quyết khác biệt đối với chứng bệnh của Hứa đại nhân.
Thế là, ông ta liền kể lại phán đoán của Kiều trưởng lão Kim Huyền tông trước đây cho Lâm Dật nghe.
Lâm Dật nghe xong, trong lòng hơi yên ổn, càng thêm có nắm chắc về việc mình chữa trị cho Hứa Tri phủ.
Hai người xuyên qua công đường, đang muốn tiến đến nội viện, chợt có một người dáng vẻ hạ nhân vội vàng chạy tới, người kia sau khi thấy Lưu chủ bộ, thần sắc lo lắng, mở miệng nói: "Lưu đại nhân, phu nhân nói tình hình của lão gia có biến, bảo ngài mau đến."
Lâm chủ bộ nghe vậy, thần sắc đại biến, lúc này ông ta cũng không đoái hoài tới Lâm Dật, liền vội vàng chạy đến nội viện.
Lâm Dật thấy thế, cũng lập tức đuổi kịp.
Chờ hai người đến nội viện, liền thấy vị tu sĩ tên Lữ Ngạn, lúc này đang ngăn Hứa phu nhân lại.
"Hứa phu nhân, không thể! Ma khí kia xuất hiện, bà không thể tới gần." Lúc này Lữ Ngạn đang ngăn Hứa thị lại, không cho bà ta đi qua.
Hứa thị nghe vậy thần sắc càng thêm lo lắng, nàng nhìn trượng phu trong phòng, xung quanh thân thể là ma khí lượn lờ, kích thích Hứa Tri phủ vì đau đớn mà run rẩy.
Trên mặt hoạch đầy nước mắt.
Đúng lúc này, hai người chú ý tiếng bước chân sau lưng, quay người lại nhìn.
Lúc này Hứa phu nhân không rõ sống chết của trượng phu, con trai lại bị điều đi nơi khác, khi nhìn thấy Lưu chủ bộ, giống như thấy được chỗ dựa trong lòng, vội vàng nói.
"Lưu chủ bộ..."
Lưu chủ bộ khẽ khoát tay, ra hiệu Hứa phu nhân an tâm đừng vội, lập tức chuyển hướng Lữ Ngạn, vẻ mặt lo lắng hỏi thăm: "Lữ tiên nhân, tình hình của đại nhân nhà ta bây giờ như thế nào?"
Lữ Ngạn trước tiên liếc nhìn Lâm Dật đứng sau Lưu chủ bộ, sau đó mới trầm giọng trả lời: "Tình hình cụ thể ta cũng không rõ, chỉ là ma khí kia sau khi các ngươi rời đi không lâu, liền bộc phát ra. Bất quá đã cho hắn uống thuốc, bây giờ có thể chịu nổi hay không phải xem bản thân hắn."
Lữ Ngạn giống như giáng một đòn nặng nề vào Hứa phu nhân, thân hình bà mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Mấy thị nữ bên cạnh thấy vậy, liền vội vàng tiến lên đỡ.
Lưu chủ bộ nghe vậy, cũng nhíu mày...
Bạn cần đăng nhập để bình luận