Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 07: Tông môn trụ sở tuyên chỉ (length: 7970)

"Tông môn của chúng ta nên đặt tên gì cho hay nhỉ?" Giang Tiểu Ngư đầy mong đợi hỏi mọi người.
Ba người đã quyết định muốn thành lập tông môn, vậy khẳng định là cần có một cái tên.
"Thì cứ gọi Lâm Dật tông đi, dù sao tông chủ là ngươi mà, Dật ca nhi." Cao Vân không chút nghĩ ngợi trả lời.
Lâm Dật tức xạm mặt lại.
Cái này nếu ở bên ngoài kết thù, mấy cái yêu ma quỷ quái kia chẳng phải là dựa theo cái tên mà tìm đến tận nơi, không xé xác mình ra mới là lạ.
Lâm Dật không biết việc thành lập tông môn, là do bọn họ nhất thời hứng khởi, hay chỉ là trò đùa con nít, nhưng hắn lại thật sự muốn xây dựng được tông môn của mình, không phải nói chơi.
Hai tay của hắn đặt dưới gối, miệng ngậm rễ cỏ chua, ngước nhìn lên bầu trời mây bay bị gió thổi động.
Một đạo linh quang chợt lóe lên.
"Hay là cứ gọi Lăng Vân tông, thế nào? Bao trùm cả mây trời." Lâm Dật đề nghị.
Cao Vân và Giang Tiểu Ngư nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó nhao nhao gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, không ngớt lời khen cái tên mới này.
Chỉ là, Cao Vân dù rất ủng hộ Dật ca nhi lấy tên tông môn, nhưng không hiểu sao, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, mặc kệ, Dật ca nhi vĩnh viễn đúng.
Cứ như vậy, Lăng Vân tông sau này vang danh đại lục, đã lặng lẽ thành lập tại mảnh đất không mấy ai để ý này.
Tông môn được thành lập, trong lòng Lâm Dật cũng dâng lên một nỗi xúc động chưa từng có.
Hắn biết, kể từ giây phút này, bọn họ không được phép lười biếng.
"Tốt, hiện giờ Lăng Vân tông của chúng ta đã chính thức thành lập, vậy chúng ta không thể lười biếng được, hiện tại chỗ này vừa vặn không có ai, ta sẽ dạy cho các ngươi thu nhỏ pháp."
"Vâng, tông chủ."
Giang Tiểu Ngư và Cao Vân đồng thanh đáp, hiển nhiên đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật mới của mình.
—— "Ha ha ha, nhìn ngươi kìa, Cao Tiểu Vân, buồn cười quá đi, cánh tay ngươi sao mà một bên dài một bên ngắn thế kia."
Giang Tiểu Ngư nhìn Cao Vân đang thi triển thu nhỏ pháp trước mặt, ôm bụng cười ha hả.
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà cười ta, ngươi không cảm thấy mắt ngươi nhìn đồ vật có gì không đúng sao? Phụt."
Cao Vân nhìn cánh tay mình một bên dài một bên ngắn, xúc cảm cũng có chút kỳ quái, sau đó bị Giang Tiểu Ngư cười nhạo thì lại càng thêm xấu hổ giận dữ.
Nhưng hắn vừa ngẩng đầu nhìn thấy mặt Giang Tiểu Ngư, liền vội vàng dùng cánh tay dài kia che miệng lại, nhưng vẫn không thể bịt kín được, phát ra tiếng phụt phụt, còn tay ngắn kia thì dù hắn có duỗi kiểu gì, cũng không thể chạm tới miệng của mình.
"Ta, ta làm sao vậy, ta không thấy có gì không đúng cả!"
Giang Tiểu Ngư đưa tay lên mặt mình sờ tới sờ lui, sờ một hồi cũng cảm thấy không đúng, nàng thấy mắt phượng của mình một bên to một bên nhỏ.
"A a a, ngươi còn cười, không được phép." Giang Tiểu Ngư cũng nhận ra mình bây giờ trông buồn cười như thế nào, thấy Cao Vân cười nhạo mình, liền xông lên định đánh hắn, ai ngờ một quyền lại vung vào khoảng không.
Giang Tiểu Ngư bởi vì ánh mắt điều chỉnh tiêu điểm có chút sai lệch, cho nên việc xác định vị trí cũng có chút chênh lệch.
Cao Vân thấy nàng tới định đánh mình, đương nhiên là muốn bỏ chạy, ai ngờ, không chỉ tay hắn một dài một ngắn, chân của hắn vậy mà cũng tương tự, chạy lên trông cứ cà nhắc.
Hai người vây quanh Lâm Dật đuổi đánh nhau, cảnh tượng rất là khôi hài.
"Được rồi, đừng có náo loạn nữa."
Nhìn hai người này, Lâm Dật cảm thấy có chút đau đầu, hai người này thật sự có thể đảm nhiệm vị trí trưởng lão tông môn sao?
Đúng vậy, đã muốn thành lập tông môn, thì việc vận hành tông môn đương nhiên cần phải có các vị trí quản lý, vì thế Lâm Dật trở thành tông chủ Lăng Vân tông, hai người bọn họ làm đệ tử thân truyền của Lâm Dật, đương nhiên trở thành trưởng lão tông môn.
Còn về môn nhân sao, chuyện đó để sau, chắc chắn sẽ có.
Dưới sự tận tình truyền thụ kinh nghiệm thực tế về thu nhỏ pháp của Lâm Dật, hai người đã hóa giải được những chỗ kỳ quái kia.
Sở dĩ Lâm Dật truyền thụ thu nhỏ pháp cho họ là bởi vì đặc tính thần kỳ của thu nhỏ pháp.
Mặc dù không thể dùng pháp lực lớn để biến hóa kích thước những vật phẩm bình thường, nhưng lại có thể biến đổi thu nhỏ các vật phẩm có kích thước tương ứng.
Ví dụ như khi Lâm Dật thu nhỏ người, thi triển biến đũa pháp, hắn có thể lựa chọn hai loại biến hóa.
Một loại là đũa có kích thước tương ứng khi hắn đã thu nhỏ, một loại là đũa có kích thước khi hắn ở kích cỡ bình thường.
Hai loại đều là đũa, nhưng một loại tiêu hao pháp lực rất ít, một loại tiêu hao pháp lực rất nhiều.
Sử dụng pháp lực ít, thì có thể để bọn họ nhiều lần luyện tập pháp thuật, tăng cường lý giải đối với pháp thuật.
Thật ra, ở chiều cao bình thường, trực tiếp biến ra chiếc tăm, chiếc đũa, thì pháp lực tiêu hao cũng ít.
Nhưng lại đòi hỏi khả năng khống chế cực nhỏ. Trước mắt bọn họ chưa thể làm được.
Mà học tập thu nhỏ pháp, còn có một lợi điểm là, có thể tránh ánh mắt của người khác.
Ba người bọn họ thường ở cùng nhau, người trong thôn Thanh Thạch đều biết, nhưng nếu như luyện tập pháp thuật bị người trông thấy sẽ không tốt.
Người trong thôn thông tin bế tắc, chỉ biết yêu quái hại người, nhưng lại không biết cái gì là tiên nhân, bị trông thấy rồi giải thích sẽ rất phiền phức.
Sơ sẩy một cái là có thể bị đưa vào nha môn đó.
Mặc dù Lâm Dật không sợ, nhưng bị lộ mặt như vậy trước quần chúng, khiến hắn không thể yên ổn phát triển.
"Vốn dĩ cứ tùy ý tìm một chỗ luyện tập pháp thuật vẫn là chưa ổn, đã là tông môn, tự nhiên phải có trụ sở tông môn." Lâm Dật mở lời.
Hắn cho rằng việc tùy ý chọn một nơi luyện tập pháp thuật không phải là kế lâu dài. Hắn lo lắng hành động như vậy sớm muộn cũng bị người phát hiện.
Rõ ràng một giây trước còn có ba người sống sờ sờ, một giây sau lại đột nhiên biến mất, dễ dàng khiến người ta sợ hãi, điều này không được.
Thế là hắn đề nghị chọn một nơi ít người qua lại làm trụ sở tông môn, hơn nữa đã là trụ sở tông môn, thì cảnh quan cũng không thể quá tệ.
Dù tông môn trước mắt chỉ có ba người, còn có quá nhiều thiếu thốn, có hơi khó coi, nhưng cũng nên từ từ từng bước một, vì thế nên bắt đầu từ việc chọn trụ sở tông môn trước đã.
Mọi người nhao nhao đưa ra đề nghị, nhưng phương án nào cũng không vừa ý, cho đến khi Giang Tiểu Ngư đưa ra một ý tưởng mới lạ.
"Các ngươi nói, phía sau thôn thì thế nào?"
Lâm Dật ban đầu nghĩ rằng, vùng phía sau thôn mặc dù ít ai qua lại, nhưng vẫn có người lai vãng, như hái rau dại, lên phía sau núi đặt bẫy bắt thú, đều sẽ đi qua nơi đó.
Hắn đang chuẩn bị phủ định đề nghị này thì Giang Tiểu Ngư lại hưng phấn nói thêm: "Ý của ta là, chúng ta có thể xây tông môn trên cây hải đường trăm năm sau thôn ấy."
Lâm Dật nhanh chóng hiểu ý nàng, xây tông môn trên cây, cho dù là cây hải đường trăm năm tuổi, cao lớn sừng sững, nghĩ kiểu gì thì cũng là không thể.
Nhưng nếu chúng ta xây một tông môn vi hình ở trên đó, thường ngày thu nhỏ hoạt động trên đó thì lại quá thoải mái.
Hơn nữa nơi đó lại gần núi, kề sông, phong cảnh hữu tình, chắc chắn là một nơi phong thủy cực tốt, không thì cây hải đường kia cũng đã không mọc được trăm năm. Đồng thời, tầm nhìn ở đó lại rất rộng, nếu có ai ở gần đó thì có thể thấy ngay.
Bình thường tu luyện trên tàng cây, lại còn có cành lá rậm rạp, hoa lá che chắn, khiến cho việc tu luyện càng thêm kín đáo. Quả thực là một nơi tuyệt vời.
Sau một hồi thảo luận, mọi người nhất trí đồng ý, trụ sở tông môn của Lăng Vân tông sẽ được đặt ở phía sau thôn, trên cây hải đường trăm năm dưới chân núi kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận