Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 58: Chẳng lẽ biến thái (length: 7912)

Lúc này bên trong lầu một, chỉ còn lại các cô nương ngồi vây chung một chỗ, đều là mặt buồn rười rượi, đám người đều mỏi mệt không chịu nổi, cũng không muốn đi nghỉ ngơi.
Chu Lan Tâm thấy thực sự không cách nào thuyết phục, cũng chỉ có thể để tùy nhóm. Lúc này nàng thì đang lo lắng, Hoa Tế bây giờ bị mang đi, không biết là tình hình gì, Mai Hương lại thừa dịp lúc ban đêm đi tìm Chu Kính Văn, chỉ mong đừng lại có bất kỳ ngoài ý muốn phát sinh.
Chu Lan Tâm trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Đêm qua, sau khi Hoa Tế bị hai người mang đi, người bị nàng phái đi tìm Mã trấn trưởng cũng quay về rồi.
Họ nói, nàng không có nhìn thấy Mã trấn trưởng, mà lại Mã phủ đại môn đóng chặt, làm sao gõ cửa cũng không ai đáp lại.
Chu Lan Tâm nghe xong, đã cảm thấy sự tình không ổn, bình thường Mã trấn trưởng không ở nhà, nhà hắn cũng có hạ nhân cùng gia nhân ở, nhưng đêm qua lại không một ai mở cửa tình huống.
Không khỏi làm nàng sinh ra ý nghĩ xấu nhất, nghĩ đến chỗ này, nàng rùng mình một cái, cảm giác thân thể lạnh buốt.
Nàng một đêm này đều đang nghĩ, rốt cuộc nên làm cái gì, là khuất phục thỏa hiệp, hay là chống lại đến cùng, lại hoặc là thực sự cùng đường mạt lộ, mang theo các cô nương thoát đi nơi đây.
Nhưng các nàng một đám nữ tử, lại có thể đi đâu.
Nàng chính cảm thấy thúc thủ vô sách, dư quang bỗng nhiên bắt được bên trong Phong Nhã lâu, có bốn vị thân ảnh tiến vào. Nàng vốn định muốn nói cho bọn họ biết tạm thời không tiếp đãi khách nhân, nhưng đã thấy người đến có Chu Kính Văn, thế là nàng nuốt lời nói lại.
Lúc này nàng có chút nghi ngờ, đêm qua Mai Hương đi đường vẫn là vào giờ Hợi, nhưng hôm nay cũng chỉ là qua ba canh giờ, Chu Kính Văn cũng đã chạy đến?
Mà lại vì sao chỉ thấy bóng dáng Chu Kính Văn, nhưng không thấy Mai Hương trở về.
Thế là, Chu Lan Tâm đứng lên đón lấy Chu Kính Văn, giọng khàn khàn nói: "Chu tiên sinh, ngài đã tới."
Chu Kính Văn nhìn trước mắt vị tỷ tỷ lớn tuổi hơn mình, hắn nhớ mang máng lần trước gặp mặt, nhìn tuy có dấu vết của thời gian, nhưng vẫn được bảo dưỡng tốt.
Nhưng hôm nay, đôi mắt nàng khó nén vẻ mệt mỏi, chật vật khép mở, nếp nhăn nơi khóe mắt lúc này cũng hết sức rõ ràng, từng tinh thần tỏa sáng đã bị một loại già nua không nói ra được thay thế.
Chu Kính Văn mau tới tiến đến đỡ lấy thân thể lay động của Chu Tâm Lan, để nàng một lần nữa ngồi trở lại ghế, lo lắng nói: "Chu tỷ tỷ, cũng nên chú ý thân thể."
Chu Lan Tâm ngồi trở lại ghế, nàng cảm giác có chút choáng váng, thế là vừa xoa huyệt thái dương vừa nói: "Chu tiên sinh, là Mai Hương mời ngài tới sao? Thế nhưng vì sao bây giờ không thấy nàng trở về?"
Chu Kính Văn đem sự tình kể lại một lần, mà lại để không bị nghi ngờ, hắn nói vừa vặn gặp một chiếc xe bò, chủ xe tốt bụng, mới cho họ ngồi nhờ đến.
Chu Lan Tâm lúc này choáng đầu, cũng không đi soi xét lời Chu Kính Văn nói có hợp lý hay không.
Ngược lại thở dài, nói: "Ai, đêm qua Mai Hương nhất định phải đi tìm ngươi, nàng chạy thật là nhanh, ta không có ngăn lại được, còn phiền tiên sinh chạy một chuyến. Nhưng người kia có một vị võ giả ở bên cạnh, tiên sinh..."
Chu Lan Tâm thấy Chu Kính Văn sau khi nghe sự tình, trực tiếp chạy đến, nàng cảm động.
Nhưng nàng vẫn còn lý trí, thực lực võ giả kia cường đại, nàng không cho rằng đó là người mà một thư sinh yếu đuối có thể đối phó.
Mà lại hắn vẫn đơn độc lưu lạc ở đây, tình cảnh của hắn vốn đã không dễ, càng không nên kéo hắn vào sự việc này.
Cho nên nàng định thuyết phục Chu Kính Văn, không nên bị liên lụy vào vũng nước đục này.
Nàng nghe thấy một tiếng vang giòn.
'Két' Nàng bị thanh âm hấp dẫn tới, chỉ thấy người đi cùng Chu Kính Văn, mọc đầy râu quai nón, đang thổi mạt gỗ trên tay.
Ánh mắt chuyển xuống phía dưới, chỉ thấy chiếc bàn khách vốn bị gãy một góc, lại nát thêm một khối. Lúc này mạt gỗ vẫn còn vương trên mặt đất.
'Ba' mạt gỗ rơi xuống đất.
Tên đại hán râu quai nón này chính là Lâm Dật hóa thân, hắn biết cứu người quan trọng, cũng biết Chu Lan Tâm lo lắng.
Thế nhưng giải thích thực sự quá phiền toái, không bằng trực tiếp thể hiện thực lực, như vậy mới có thể khiến nàng tin tưởng nhanh hơn một chút.
Chỉ là hơi đáng tiếc cái bàn này, bất quá dù sao cũng đã sớm hỏng, cũng không sao lần này đi.
Chu Lan Tâm kinh ngạc khẽ há miệng, vốn còn có chút mỏi mệt hai mắt, lúc này trợn tròn, chỉ vào mạt gỗ trên đất, giật mình nói: "Võ giả!"
Chu Kính Văn liếc nhìn Lâm Dật, liền hiểu ý của hắn.
Thế là trả lời: "Không sai, Chu tỷ tỷ, đúng là võ giả, mà lại ba người bọn họ đều là võ giả, cho nên tỷ cứ yên tâm đi, cô nương Hoa Tế nhất định có thể cứu về. Hiện tại tỷ có thể nói một chút bọn họ đi đâu không?"
Chu Lan Tâm nghe được hắn hỏi, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt.
Sau đó nàng nói cho Chu Kính Văn, mình cũng không rõ những người kia đi hướng. Những người kia rời đi, trong ngõ hẻm rẽ trái rẽ phải, cuối cùng bóng người biến mất.
Lúc này, Lâm Dật chú ý tới trên mặt đất có một tờ giấy, nhớ lại sáng nay lời của Mai Hương, võ giả kia từng đưa cho Chu Lan Tâm một tờ giấy, rất có thể chính là tờ này.
Lâm Dật nhặt lên tờ giấy, nhanh chóng xem nội dung phía trên, nhíu mày.
Trên này viết, để Chu Lan Tâm chuyển giao quyền kinh doanh Phong Nhã lâu cho người kia, hơn nữa còn ngầm nói, hắn có người chống lưng, ngươi cho dù báo quan cũng vô dụng.
Đồng thời còn nói, đừng trông cậy vào Mã Toàn, bây giờ hắn có thể tự bảo vệ còn khó.
Lâm Dật hơi nghi hoặc một chút, cái Mã Toàn này là ai?
Thế là mở miệng hỏi.
Chu Lan Tâm cũng không giấu giếm, đem chuyện giao dịch giữa mình và Mã Toàn những năm nay giản lược kể lại.
Sau đó, nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra suy đoán của mình, nàng đoán rằng lúc này Mã Toàn một nhà đã bị giết!
Bốn người Chu Kính Văn nghe xong, cũng có chút giật mình, người này lại phát điên đến mức này, lại giết một nhà già trẻ, nhiều người như vậy!
Lâm Dật cũng không trì hoãn thêm, có tờ giấy này, hắn liền có thể thông qua xem bói để xác định nơi ở của người kia. Nhưng để đảm bảo võ giả kia và Tô Hoa Tế ở cùng một chỗ, lại hỏi Chu Lan Tâm xin đồ vật tùy thân của Tô Hoa Tế.
Mà Chu Lan Tâm khi nghe Lâm Dật muốn vật tùy thân của Hoa Tế, nhìn về phía người râu quai nón này với ánh mắt có chút quái dị, nghĩ bụng chẳng lẽ người này biến thái.
Lâm Dật thấy mặt nàng không đúng, liền biết nàng hiểu lầm, tranh thủ thời gian giải thích, đồ trang sức, khăn tay một loại vật phẩm tùy thân đều có thể.
Chu Lan Tâm lúc này mới bán tín bán nghi đi vào phòng Hoa Tế, lấy ra cây trâm nàng thường dùng.
Mặc dù nàng không biết món đồ này dùng để tìm Hoa Tế làm gì, nhưng nàng tin tưởng Chu tiên sinh.
Có được vật phẩm của Hoa Tế, Chu Kính Văn trấn an Chu Tâm Lan, để nàng yên tâm rồi.
Bốn người lập tức ra khỏi Phong Nhã lâu.
Lâm Dật cầm hai món đồ vật bắt đầu dùng Bát Quái phương vị xem bói, xem ra hai người đều ở cùng một hướng, thế là bốn người thu nhỏ thân thể, nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà, hướng theo hướng xem bói chỉ, cấp tốc bay đi.
—— Thiển Tỉnh trấn, bên trong Xuân Hương các.
Lúc này Tô Hoa Tế đang bị trói hai tay, bị nhốt trong không gian tối tăm.
Nơi này chỉ có ánh sáng yếu ớt của bó đuốc trên tường, để nàng miễn cưỡng nhận ra môi trường xung quanh.
Lúc này ở góc khuất mật thất, còn có mấy người phụ nữ thê thảm, co ro người, ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt tiều tụy, quần áo tả tơi, cho thấy đã gặp không ít vết tra tấn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận