Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 49: Trúc Bảo gia nhập Lăng Vân tông (length: 8280)

Đám người thấy con hổ yêu đã ngã xuống, nhao nhao xúm lại tới.
Giang Tiểu Ngư nghe Trúc Bảo kể lại, nhất thời lệ thương tâm chảy đầy mặt.
Thế là nàng hướng Lâm Dật đề nghị, không nên để Trúc Bảo ở lại đây nữa.
Giang Tiểu Ngư ôm thật chặt thân thể gầy yếu của Trúc Bảo, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Trúc Bảo vì truy tung hổ yêu mà không bị phát hiện, vẫn rất ít ăn, kết quả đói đến chỉ còn da bọc xương.
Lâm Uyển Uyển thấy chiến đấu đã kết thúc, cũng từ Hải Đường Thụ bên trên nhẹ nhàng bay xuống tới, còn biến ra rất nhiều đồ ăn ngon, đưa cho Trúc Bảo.
Lâm Dật nghe Giang Tiểu Ngư đề nghị, rơi vào trầm tư.
Trúc Bảo phẩm hạnh, Lâm Dật là rõ ràng, thế nhưng thời gian dài như vậy, lại thêm biến đổi lớn, rất khó nói tính cách của nó có thể hay không bởi vậy thay đổi.
Thế là hắn không yên lòng lần nữa thi triển Vọng Khí thuật, nhìn xem tâm linh chi khí của Trúc Bảo.
Kết quả là, tâm linh chi khí của Trúc Bảo cùng những gì đã thấy trước kia không có gì khác biệt.
Lại thêm việc Trúc Bảo trước đó lao ra đụng Phi Hổ yêu, bản ý là vì cứu mình, nói cho cùng cũng là muốn cứu mình. Lâm Dật cũng không quá nhẫn tâm đem Trúc Bảo đuổi đi.
Mà lại, Trúc Bảo cũng đã biết vị trí Lăng Vân tông, để nó rời đi từ đầu đến cuối đều sẽ có tai hoạ ngầm.
Trải qua một hồi cân nhắc, Lâm Dật cuối cùng vẫn quyết định thu nhận Trúc Bảo vào tông môn.
Từ đây, Lăng Vân tông lại có thêm một thành viên, hơn nữa còn là một con yêu thú.
Trúc Bảo nghe thấy tiên nhân chứa chấp mình, có chút kích động, miệng bên trong không ngừng hỏi, đây là sự thực sao? Đây là sự thực sao?
Lâm Dật khẳng định nhẹ gật đầu với nó.
Trúc Bảo vui vẻ khoa tay múa chân, xoay tròn một vòng, cái đuôi to màu đỏ đung đưa trái phải, nhất thời quên đi sự thương tâm của mình.
Liên tiếp bi thương cùng vui mừng, cũng làm cho nó tạm thời quên đi lời tộc nhân đã từng khuyên bảo —— không muốn tiếp xúc với tiên nhân!
Chớ nói chi là gia nhập tông môn của tiên nhân.
Lúc này trong óc của nó chỉ có một ý niệm, ta lại có nhà.
Về sau, Lâm Dật cũng hỏi Trúc Bảo, lúc đó tại sao lại lao ra.
Trúc Bảo dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng gãi đầu, mang theo vài phần ngây thơ, ha ha cười, nói lúc đó cũng không nghĩ nhiều vậy.
Người Lăng Vân tông hay là lần đầu tiên nhìn thấy mãnh hổ, hơn nữa còn là một con yêu thú!
Đều có chút hiếu kỳ, muốn xích lại gần xem, nhưng lại có chút sợ hãi.
Lâm Dật thấy thế, đi đến trước đầu hổ yêu, từ trong hốc mắt của nó, từ từ rút thanh kiếm sắt ra.
Chất lỏng đỏ trắng dính đầy thân kiếm, Lâm Dật vung tay, chất lỏng thuận theo hướng vung vẩy mà văng ra ngoài, sau đó, từng sợi thanh thủy từ trong chuôi kiếm xuất hiện.
Xoắn ốc quấn quanh đầy toàn bộ thân kiếm, thanh thủy cuốn theo những thứ còn sót lại đỏ trắng, xuôi dòng mà xuống.
Kiếm sắt trong nháy mắt trở nên sạch sẽ, Lâm Dật đưa nó cầm trước mắt, nhìn chăm chú lưỡi kiếm sắc bén, thậm chí có thể từ phản xạ trông thấy được gương mặt non nớt của mình.
Lâm Dật có thể từ đó, thấy rõ gương mặt non nớt của mình.
Thanh kiếm sắt này là Lâm Dật tranh thủ lúc mọi người đang bố trí cạm bẫy, đã biến hóa chế ra trong phòng tu luyện.
Vì biến hóa ra thanh kiếm sắt sắc bén này, Lâm Dật từng hao tổn không ít lần, cũng may có Tụ Linh Trận, Lâm Dật mới có thể nhanh chóng khôi phục pháp lực.
Vật liệu để phân tích ra thanh kiếm này đến từ chiếc cuốc sắt nhà Lâm Dật.
Thế nhưng thanh kiếm mà Lâm Dật dùng sắt biến hóa thành, cũng không đạt tới yêu cầu của Lâm Dật, kiếm sắt phi thường không sắc bén.
Hắn từng hiểu, hàm lượng cacbon bên trong hợp kim sắt quyết định cường độ của kiếm, thế là hắn tiến hành biến hóa rất nhỏ cho kiếm, gia tăng hàm lượng cacbon bên trong kiếm sắt, cũng làm cho cạnh kiếm sắt sắc bén hơn!
Thế nhưng là, cường độ của kiếm đúng là đủ rồi, nhưng Lâm Dật lại phát hiện nó lại rất dễ dàng bị đứt gãy.
Lâm Dật trầm tư suy nghĩ, cũng từ từ điều chỉnh thành phần bên trong kiếm sắt.
Cuối cùng, Lâm Dật nâng cao hàm lượng cacbon của lưỡi kiếm cùng mũi kiếm để tăng độ sắc bén, còn hàm lượng cacbon phần cán kiếm thì giảm xuống, dùng để tăng độ dẻo dai!
Trải qua lần điều chỉnh tỉ mỉ này, rốt cục đã chế thành thanh kiếm sắt vừa sắc bén lại cứng cỏi.
Nói thì dễ, nhưng nếu như không có pháp thuật của Lâm Dật, thế giới này muốn chế tạo ra một thanh kiếm như vậy, quy trình chắc chắn vô cùng rườm rà, thời gian cần cũng không phải chỉ một buổi chiều là có thể hoàn thành.
Lâm Dật thu nhỏ kiếm lại, bỏ vào trong tay áo cất kỹ.
Ngoài thanh kiếm sắt này, Lâm Dật kỳ thật còn chuẩn bị rất nhiều tấm ván gỗ trận pháp dùng một lần, thế nhưng lại đều không dùng đến.
Lâm Dật xem xét thi thể hổ yêu.
Tay mò trên bề mặt của nó, hắn cảm thấy có một luồng hàn khí ở trên đó, đang bốc hơi giữa cái nắng hè chói chang.
Xác định hổ yêu đã chết hết, sẽ không còn khả năng xác chết vùng dậy, liền gọi những người có thể giải phẫu thi thể sinh vật đã chết tới.
Mỗi người đảm nhận một phần trên cơ thể hổ yêu, bắt đầu phân tích huyết nhục của nó.
Ngoại trừ gia đình Lâm Viễn Phong vừa mới gia nhập, cùng với thực lực của Lâm lão gia tử và Lâm lão thái thái, bởi vì thực lực gần như chỉ ở Luyện Khí tầng một, không cách nào tiến hành phân tích huyết nhục sinh vật, những người khác ở Luyện Khí tầng hai trở lên đều vây quanh hổ yêu, đối với bộ phận mình phụ trách mà bắt đầu phân tích.
Lâm Uyển Uyển thì ở một bên chảy nước miếng, bởi vì nàng biết, lại có đồ ăn ngon!
Cái này nàng chưa từng ăn bao giờ đó!
Hổ yêu này hình thể khổng lồ, hơn nữa không biết vì sao, đám người phân tích, so với bình thường phân tích thịt gà vịt cá còn hao tâm tổn sức hơn.
Nhưng vẫn không chịu nổi đông người.
Một canh giờ trôi qua, người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ là Giang Tiểu Ngư.
Sau khi phân tích xong móng hổ, nàng liền từ trong đám người lui ra, nhường chỗ cho những người khác.
Giang Tiểu Ngư đi đến một bên, bắt đầu thi triển pháp thuật. Chỉ thấy một đạo pháp lực từ trong tay nàng tuôn ra, nhưng ngoài ý muốn là, nàng cũng không ngưng tụ pháp lực thành hình, mà là để nó bao trùm lên cánh tay của mình.
Trong nháy mắt, cánh tay của nàng được pháp lực bao trùm kia, biến thành hình dạng móng hổ.
Lúc này, hệ thống của Lâm Dật vang lên tiếng nhắc nhở.
【Đinh —— Chúc mừng môn nhân Giang Tiểu Ngư lĩnh ngộ biến hổ trảo, thông tin chi tiết pháp thuật mời tự xem lĩnh ngộ.】 Lâm Dật thấy Giang Tiểu Ngư vừa lĩnh ngộ pháp thuật, trong lòng mừng rỡ.
Đây là ứng dụng mới của biến hình pháp!
Loại biến hóa này nhưng khác với Ếch ngồi đáy giếng, ếch ngồi đáy giếng nguyên lý giống như là cho vật thể lồng lên một cái lồng, tuy có hình dạng thực tế, nhưng lại không thực dụng.
Tựa như biến thành chim sẻ, lại chỉ có thể ở trên mặt đất đi, biến thành mãnh hổ, nhưng lại không có sức mạnh của mãnh hổ.
Còn ứng dụng mới của biến hình pháp này, là chân chính biến hóa!
Lâm Dật nhìn chăm chú vào Giang Tiểu Ngư, nàng đang tò mò đóng mở hổ trảo vừa biến ra, những cái móc sắc bén như ẩn như hiện trong đó.
Hắn có thể cảm nhận được, hổ trảo của Giang Tiểu Ngư ẩn chứa sức mạnh đủ để khai sơn phá thạch.
Mọi người cũng bị pháp thuật mới của Giang Tiểu Ngư hấp dẫn, nhao nhao cảm thấy mới lạ.
Cao Vân nhìn chiếc hổ trảo biến hóa kia, nhất thời sờ lên đầu mình, thầm nghĩ trong lòng, không biết có thể chịu được không.
Lâm Uyển Uyển thì nhìn hổ trảo, chảy nước miếng, nghĩ muốn trùm mật ong lên rồi chưng mà ăn, chắc chắn rất thơm!
Thẩm Nguyệt Thi nhìn hổ trảo kia, nhất thời trong lòng phức tạp.
Trúc Bảo thì tò mò nhìn đám người đang vây quanh thi thể hổ yêu, không biết những tiên nhân này đang làm gì.
Chỉ tự mình ăn bánh kẹo, khoai tây chiên mà Lâm Uyển Uyển đưa cho. . .
Nó thật sự là quá đói, ăn có chút vội, nhất thời có chút nghẹn, thế là mở cái miệng ra giống như ống hút nước.
“Thử” Trúc Bảo hơi nghi hoặc, nước tiên nhân uống quả là không giống, còn phát ra cả âm thanh, thế là nó uống thử một ngụm.
"Tư ha!" Trúc Bảo bị kích thích đến híp cả mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận