Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 02: « Vô Tự Tâm kinh » (length: 9013)

Hệ thống trong người Lâm Dật sau khi nhận yêu cầu thì rơi vào trầm mặc, dường như đang tiến hành một loại tính toán phức tạp nào đó.
Sau đó, bảng giao diện chợt bộc phát ra ánh kim quang chói mắt, quang mang như ngọn lửa nhảy nhót, lóe lên liên hồi.
Lâm Dật nín thở, nuốt nước bọt chờ đợi hồi đáp cuối cùng của hệ thống.
Quang mang nhấp nháy một hồi lâu, mới dần dần dịu lại.
"Đinh!" Một tiếng nhắc nhở thanh thúy vang lên, phá vỡ sự trầm mặc.
【 Căn cứ thỉnh cầu của túc chủ, hệ thống đã tạo ra một bản « Vô Tự Tâm Kinh », mời túc chủ tự xem xét chi tiết cụ thể. 】 Tâm tình Lâm Dật trong nháy mắt chuyển từ thấp thỏm sang cuồng hỉ.
Vốn chỉ là ôm tâm thái thử một lần, không ngờ hệ thống thật sự chấp nhận, cái điều kiện hà khắc kia.
Hắn đã nghĩ, muốn thông qua hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, từ từ tích lũy điểm hệ thống, đổi lấy tư chất tu tiên gì đó.
Nhưng số điểm cần thì có lẽ cũng rất khổng lồ, chờ đến lúc có thể đổi được tâm pháp, không biết phải chờ đến năm tháng nào.
Điều kiện của hắn có bao nhiêu hà khắc, hắn biết rõ, nếu như dựa theo điều kiện của hắn thì số điểm hệ thống cần hẳn là rất ít mới phải.
Ổn định tâm tình kích động, ngón tay run rẩy ấn mở bảng hệ thống, chuẩn bị xem xét giá của « Vô Tự Tâm Kinh ».
【 Tâm pháp: « Vô Tự Tâm Kinh » 】 【 Đẳng cấp: Không 】 【 Điểm hệ thống: 5 điểm 】 "Tốt quá rồi!" Thanh âm của hắn tràn đầy vui sướng và giải tỏa, mỗi một chữ đều như phát ra từ tận đáy lòng hân hoan.
Cảm xúc của Lâm Dật dâng trào, dường như có một luồng sức mạnh không thể ức chế đang phun trào trong cơ thể hắn.
Hắn không kìm lòng được nhảy dựng lên, hai tay nắm chặt thành quyền, kích động thu về bên hông, dường như đang chúc mừng một thắng lợi trọng đại.
"Còn thiếu 4 điểm nữa..." Lâm Dật tự lẩm bẩm, ánh mắt lộ vẻ kiên định.
"Hệ thống, làm thế nào mới có thể xác nhận nhiệm vụ." Lâm Dật tay nhỏ vỗ vỗ đám đất trên quần mình, chậm rãi đứng lên, dùng thanh âm non nớt hỏi.
【 Túc chủ thông minh như vậy, nhất định có thể biết, cho nên mời tự mình khám phá. 】 Lâm Dật nhìn những dòng chữ lạnh lẽo trên bảng hệ thống, có chút chột dạ.
Hệ thống thậm chí đến tiếng nhắc nhở "đinh" cũng không có, chẳng lẽ là vừa rồi mình thỉnh cầu làm nó không vui sao.
Thôi vậy, vẫn còn nhiều thời gian.
Cao Vân còn đang dưới chân núi chờ ta.
Lâm Dật xách chiếc giỏ trúc nhỏ, cầm theo chiếc xẻng nhỏ, nhẹ nhàng chạy về phía sau thôn.
Bóng dáng nhỏ bé lướt qua gió nhẹ, mang theo chút hơi ẩm và hương thơm tươi mát của đất bùn sau cơn mưa.
Hôm qua mưa phùn, khiến đất trở nên xốp hơn, những người nông dân ở Thanh Thạch thôn đều tranh thủ thời gian xới đất cày, chuẩn bị gieo hạt.
Sau cơn mưa nhỏ, rau dại cũng đều nhanh chóng nhú mầm sinh trưởng.
Lâm Dật còn nhỏ tuổi, người nhà không cho hắn ra đồng làm, nhưng hắn cũng muốn góp một chút công sức cho gia đình, cho nên hôm qua hỏi Cao Vân muốn cùng đi hái rau không, cậu vui vẻ gật đầu đồng ý.
Sáng sớm sương móc nhiều, đất bùn ẩm ướt, dù thời tiết mát mẻ, nhưng cũng có nhiều bất tiện.
Thế là hai người bọn họ đã hẹn, chiều nay, sẽ trực tiếp gặp nhau ở chân núi sau thôn.
Tranh thủ khi trời chưa nắng gắt, đào được nhiều rau dại một chút.
Dọc theo con đường nhỏ, Lâm Dật đi tới phía sau thôn, còn chưa tới chân núi, liền từ xa thấy một cây Hải Đường Thụ cao lớn uy nghi.
Những bông hoa màu hồng nhạt đang khẽ đung đưa trong gió xuân.
Lần đầu tiên nhìn thấy cây này, Lâm Dật đã cảm thấy rất rung động, vẻ hùng vĩ và cảm giác niên đại của nó vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Nghe lão nhân trong thôn kể, cây Hải Đường Thụ này ít nhất cũng đã trăm năm tuổi.
Tới gần chân núi, nhìn từ xa một bóng dáng nhỏ nhắn, đang chổng mông lên trời, đầu gần như vùi trong bụi cỏ.
"Vân Tử!"
Lâm Dật hướng về bóng người kia, lớn tiếng gọi.
Cao Vân nghe tiếng gọi, vội vàng đứng thẳng lưng lên, dùng tay đang cầm xẻng nhỏ, xoa xoa những giọt sương trên mặt, kết quả mặt liền xuất hiện mấy vệt đen.
Lâm Dật nhịn cười không được, khóe miệng hơi run rẩy, "Vân Tử, ngươi đây là đang đào rau dại, hay đang trang điểm vậy?"
Mặt Cao Vân lấm lem bùn đất, nhếch mép cười, "A! Dật ca nhi, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, nếu không đến thì trời cũng sắp tối."
Người vừa nói chuyện chính là bạn nhỏ của Lâm Dật, con trai trưởng Cao gia – Cao Vân.
Hai người cùng tuổi, mặc dù Lâm Dật ra đời sớm hơn Cao Vân mấy ngày, nhưng Cao Vân lại cao hơn hắn một khúc.
Lâm Dật từ nhỏ đã bộc lộ vẻ thông minh, khiến Cao Vân rất ngưỡng mộ, thầm quyết định muốn theo Dật ca nhi cả đời.
Cho nên người trong thôn thường thấy cảnh, Lâm Dật đi đâu, Cao Vân sẽ theo sau đó.
"Xin lỗi, xin lỗi, vừa trên đường đến, ta giúp Vương đại nương tìm đồ, này, cho ngươi đậu rang này, là Vương đại nương cho."
Nói xong, Lâm Dật lấy từ chiếc túi nhỏ căng phồng, một nắm đậu rang vàng.
Nhìn thấy tay Cao Vân đang lấm lem, Lâm Dật ngập ngừng một chút, trực tiếp bỏ đậu vào túi quần của cậu.
"Hắc hắc, Vương đại nương lại lại lại làm mất đồ sao. Ngươi nói tại sao Vương đại nương lại xui xẻo thế nhỉ."
Lâm Dật cũng thấy chuyện này lạ, có người nào lại xui xẻo như thế không?
Hơn nữa, cây trâm của Vương đại nương rơi xuống chỗ cũng rất kỳ quái, còn chôn dưới đất nữa.
Thật không nghĩ ra.
"Dật ca nhi, ngươi xem, đây là chỗ rau dại ta hái được."
Cao Vân lấy chiếc giỏ trúc nhỏ trên lưng xuống, đưa cho Lâm Dật xem.
Cậu ấy đến gần nhìn thử, không nhịn được cười khổ, "Vân Tử, những thứ này đều không ăn được. Ngươi nhìn xem, đây là rau cho lợn ăn, đây cho vịt ăn, còn cái này..." Khóe miệng của hắn hơi mỉm cười, nhặt lên một cọng rau dại, "Thứ này là có độc đấy, ăn vào có mà chạy nhà xí dài dài."
Cao Vân ngẩn người một chút, sau đó hai người nhìn nhau, cùng bật cười lớn.
Sau đó, Cao Vân nhìn những loại rau dại đó lại có chút thất vọng nói.
"Haiz, phí công làm."
Lâm Dật nhẹ nhàng vỗ vai cậu ấy, an ủi: "Đừng nói vậy, Vân Tử. Ta sẽ bỏ những thứ có độc ra, chỗ còn lại, ta có thể mang đến nhà trưởng thôn Trịnh, lợn nhà ông ấy được bữa no đấy." Giọng nói của hắn mang theo ý cười, cố gắng làm cho không khí bớt căng thẳng.
Nghe thấy công sức của mình có thể có ích, Cao Vân lại hàm hàm cười hì hì.
"Được rồi, Dật ca nhi... Với lại, Dật ca nhi có thể dạy ta một chút không, đâu là rau ăn được, ta ở nhà lúc trước vớ lấy mà ăn, cứ nghĩ là cứ xanh xanh thì ăn được hết, hắc hắc."
Lâm Dật sửng sốt một chút, rồi nở nụ cười nói.
"Đương nhiên là được rồi."
【 Đinh —— Mời giúp Cao Vân phân biệt rõ rau dại ăn được. 】 Lại kích hoạt nhiệm vụ, nhiệm vụ này cũng dễ kích hoạt thật.
Cũng không biết có quy luật gì không nữa.
Nhìn hai nhiệm vụ này thì có vẻ giúp người khác sẽ kích hoạt nhiệm vụ hệ thống, chẳng lẽ hệ thống này muốn mình làm người tốt sao?
Lâm Dật dẫn Cao Vân đi đào rau dại.
Cao Vân rất thông minh, chỉ cần hắn dạy qua một lần là sẽ không quên.
Hai người vừa đào rau, vừa vui đùa trêu ghẹo nhau.
Khi trời dần tối, ánh nắng chiều dần biến mất, hai đứa bé nhanh tay hơn.
Sau khi rau dại đã đầy chiếc giỏ trúc nhỏ.
Hai người thu dọn đồ đạc, chạy về thôn.
Nghe người thợ săn Giang trong thôn kể, ban đêm trên núi sẽ có dã thú xuất hiện.
Mà lại đến tối, người trong thôn cũng không thắp đèn, cho nên đường trong thôn rất tối.
Bởi vì ngọn đèn khi đốt thì có mùi dầu và khói, độ sáng cũng không tốt.
Chỉ khi cần ánh sáng nhiều mới dùng đèn.
Lâm Dật từng nghe nói nhà thầy Chu có loại sáp ong đắt tiền nhưng dùng tốt, nhưng người trong thôn kinh tế eo hẹp, sao có thể vì chút ánh sáng mà lãng phí tiền bạc mua nến, chưa kể còn phải chạy lên trấn mua.
Cho nên lo không có ánh sáng, đường khó đi, hai người bước nhanh hơn, tranh thủ chút ánh sáng cuối ngày, mang chút cỏ lợn mà Cao Vân hái lúc nãy tới nhà trưởng thôn Trịnh.
Trong ánh mắt vui vẻ của trưởng thôn Trịnh, hai người về nhà mình.
Lâm Dật lúc hái rau dại, nhiều lần lấy Cao Vân làm thử nghiệm, chủ động giúp đỡ cậu các kiểu.
Nhưng không kích hoạt lại được nhiệm vụ nào.
Cao Vân càng cảm động trước sự giúp đỡ vô tư của Lâm Dật, nhìn Dật ca nhi, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Nhìn khoảng cách để đổi được « Vô Tự Tâm Kinh » chỉ còn thiếu 3 điểm, tim Lâm Dật kích động nhảy lên.
Về đến nhà, rửa tay sau khi ăn tối xong, cậu nhanh chóng trở về phòng mình, trốn vào trong chăn nhỏ không biết đang tính toán gì.
Phụ thân Lâm Viễn Sơn và mẫu thân Hà Xuân Tú nhìn bộ dạng cuống quýt của cậu, chỉ biết lắc đầu cười trừ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận