Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 44: Đại Hoàng trông coi tông môn (length: 8102)

Dưới cây Hải Đường, giữa một khoảng bụi cỏ xanh mát râm bóng.
Một đám tiểu nhân đang giằng co cùng mấy con kiến đen nhánh.
Những người này chính là đám người Lăng Vân tông bị thu nhỏ lại dưới tác dụng của trận pháp.
Một bên, Cao Vân thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở mọi người nên chiến đấu như thế nào.
"Trường mâu, mau dài ra mâu!"
"Lùi lại! Nồi sắt phòng ngự!"
Cao Vân thấy Tống Đàn Lang đã đến không kịp thi triển nồi sắt phòng ngự, đạp chân xuống mặt đất.
Một bức tường đất xuất hiện ngay trước mặt Tống Đàn Lang, chặn lại con kiến đen đang lao tới.
Tống Đàn Lang thấy vậy, tranh thủ thời gian chạy về phía sau.
"Hô, hô." Tống Đàn Lang chạy trốn đến nơi an toàn, thần kinh căng thẳng được buông lỏng, để hắn hít mạnh mấy hơi.
"Cái này, cái này cũng quá dọa người!" Tống Đàn Lang nhìn tấm răng múa vuốt của con kiến đen kia, lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Mặc dù Tống Đàn Lang lớn hơn Cao Vân hai tuổi, nhưng Cao Vân cũng không vì vậy mà cười nhạo hắn.
Hắn không khỏi hồi tưởng lại, lần đầu tiên mình thấy kiến đen, đã sợ đến run chân, không thể nhấc bước.
"Không sao, căn bản không cần sợ, ở dưới trận pháp này, cho dù pháp lực của ngươi cạn kiệt, cũng có thể niệm khẩu quyết, trực tiếp biến lớn. Đến lúc đó, mấy con kiến nhỏ này sẽ không làm thương được ngươi." Cao Vân nhắc nhở Tống Đàn Lang.
Tống Đàn Lang nghe vậy, hắn cũng biết sự tồn tại của trận pháp, thế nhưng là vừa đối mặt với đám kiến đen kia, mình liền hoảng đến quên mất cả chuyện pháp trận.
Cao Vân nhìn hắn, cũng biết tình huống như thế nào, thở dài một hơi.
Muốn ổn định tâm thần trong chiến đấu, xác thực không phải một chuyện đơn giản, hắn có thể đạt tới trình độ này, vẫn là do Dật ca nhi dẫn bọn họ trải qua rất nhiều trận chiến mới quen được.
Nhìn không xa, Lâm lão gia tử tóc hoa râm cùng Lâm lão thái thái, khi giằng co với kiến đen, thân thủ mạnh mẽ, bước chân di chuyển nhẹ nhàng, liền cảm thán sự thần kỳ của tu luyện.
Bọn họ có lẽ là hai người có thay đổi lớn nhất trong tông môn.
Mỗi khi học được một loại pháp thuật, liền có thể tăng thêm một năm tuổi thọ, cùng với tu vi tăng lên, tố chất thân thể đề cao.
Khiến cho những ẩn tật do lao động lâu ngày của bọn họ cũng đã hết đau, mà thân thể cũng cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.
Đi đứng cũng trôi chảy, lưng eo cũng thẳng, ngay cả cái tật tai điếc của Lâm lão gia tử cũng đã bớt đi không ít.
Dù sao hai ông bà đã ăn hơn Tống Đàn Lang mấy chục năm cơm, nên khi gặp chuyện, tự nhiên cũng trấn định hơn Tống Đàn Lang nhiều.
Những người lớn khác, khi gặp kiến đen, cũng đều quy củ, không có gì đặc biệt sợ hãi, bất quá cũng không có gì nổi bật, họ còn chưa linh hoạt lắm trong việc vận dụng pháp thuật.
Lâm Dật đứng trên cây Hải Đường, nhìn đám người phía dưới đang huấn luyện kỹ năng chiến đấu.
Đây là hạng mục mà Lâm Dật cố ý sắp xếp. Hắn nghĩ người trong tông không thể chỉ tu luyện, ý thức chiến đấu cũng phải theo kịp mới được.
Hiện tại, các pháp thuật của Lăng Vân tông, chỉ cần tu vi đạt đến Luyện Khí tầng một, cơ bản đều có thể thi triển được, chỉ là hiệu quả của pháp thuật sẽ khác biệt tùy theo lượng pháp lực nhiều ít.
Ví dụ như tấm chắn nồi sắt, nếu pháp lực ít thì nồi sắt biến ra sẽ nhỏ, lại còn mỏng.
Mà nếu pháp lực nhiều thì nồi sắt biến ra sẽ lớn vừa cứng. Mà lại hiện tại còn có trận thu nhỏ và trận khinh thân phi hành phụ trợ, sự an toàn của họ cũng được bảo đảm.
Huống hồ còn có Cao Vân và Giang Tiểu Ngư trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thế là hắn yên tâm về lại tu luyện thất, chuyên tâm tu luyện.
Sau khi huấn luyện với kiến đen xong, mọi người nên tu luyện một chút, ai luyện pháp thuật thì cứ luyện pháp thuật.
Giống như Lâm Đào vừa mới gia nhập tông môn, sau khi thấy Lâm Dật chỉ bày một trận pháp hạ nhiệt độ, mà nhiệt độ xung quanh liền lập tức giảm xuống, liền nảy sinh hứng thú nồng đậm với trận pháp.
Ngày nào cậu cũng khắc khắc vẽ vẽ trên tấm ván gỗ, luyện tập đường vân của trận pháp.
Mà Lâm lão gia tử sau khi lên cây Hải Đường, đều tò mò về mọi thứ ở đây, hết đi xem cái này, lại nhìn ngó cái kia.
Cho đến khi, ông thấy Lâm Dật dùng di hoa tiếp mộc, ghép cái mầm lúa nước lên cây Hải Đường.
Ông cảm thấy không thể tưởng tượng được về việc có thể trồng mầm lúa nước trên cây, lại không cần nước mà vẫn có thể lớn cao như vậy.
Lúc nghe nói đó là dùng một loại pháp thuật gọi là Di Hoa Tiếp Mộc, ông liền vội tìm cháu nội ngoan của mình, nhờ Lâm Dật dạy pháp thuật Di Hoa Tiếp Mộc.
Lâm Dật nhìn xuống cái mầm lúa nước mãi không thấy phản ứng của mình, lại có chút bất ngờ, nó mọc lại vẫn rất tốt, đã bắt đầu trổ bông.
Vì chính hắn cũng muốn tu luyện, không có thời gian quản lý, thế là liền đem pháp thuật giao cho Lâm lão gia tử, để ông ấy chăm sóc.
Thế là, mỗi ngày ngoài tu luyện ra, Lâm lão gia tử đều nhìn ngắm cây lúa nước này mọc thế nào, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc.
Ngoài Lâm lão gia tử ra, còn một người cảm thấy hứng thú với pháp Di Hoa Tiếp Mộc, chính là Tống Đàn Lang.
Từ khi tiếp xúc với phương pháp này, giống như là không thể ngăn cản được, hắn đem đủ loại vật khác nhau, đều kết nối và dung hợp lại.
Đá với gỗ, đá với kim loại, kim loại với gỗ, những vật liệu nào hắn nghĩ đến, đều tiến hành thử một phen.
Tông môn nhất thời có thêm rất nhiều vật liệu kỳ quái.
Ngoài việc dung hợp vật liệu, Tống Đàn Lang còn thích nhất là điêu khắc.
Hơn nữa còn là dùng vật liệu do chính hắn chế tạo để điêu khắc.
Lâm Dật nhìn các tác phẩm điêu khắc của hắn, như chim nhỏ, chó con, hình người, các loại đồ vật đều sinh động như thật.
Mà Lâm Uyển Uyển cũng mới gia nhập tông môn, mỗi ngày luyện tập pháp thuật chỉ là biến bánh kẹo, biến bọt khí, biến khoai tây chiên, biến mứt hoa quả… Lâm Dật mỗi lần nhìn thấy Lâm Uyển Uyển, đều thấy một chỗ đầy đồ ăn ngon ở xung quanh nàng. Bất quá đã có tu vi hỗ trợ, những thứ này cũng sẽ không làm tổn thương đến thân thể, Lâm Dật cũng không can thiệp.
Nhưng Đại bá nương thấy nàng cứ luôn ăn đường, sợ nàng ăn hỏng răng, thế là cứ hễ thấy Lâm Uyển Uyển ăn kẹo là lại bắt đầu lải nhải.
Nhiều lần như vậy, Lâm Uyển Uyển cũng hơi phiền, thế là nghĩ ra một biện pháp.
Lâm Dật đã nhiều lần thấy trong tay cô bé cầm những viên đá, cùng đất vụn lén bỏ vào miệng. Mặc dù hắn ngăn cản vài lần, nhưng vẫn thấy cô bé lén lút ăn.
Thế là hắn lén quan sát vài lần, mới phát hiện ra.
Cô bé này dùng pháp thuật biến hòn đá thành bánh kẹo, chỉ biến cảm giác và hương vị của hòn đá, chỉ giữ lại vẻ ngoài của hòn đá.
Nàng có thể dùng pháp thuật này đến mức độ này!
Lúc Lâm Dật biết, khóe miệng cũng không khỏi run rẩy, Lâm Uyển Uyển rõ ràng là một thiên tài tu luyện pháp thuật, lại chỉ thích ăn.
Ngoài chuyện đó ra, Lăng Vân tông còn có một chuyện nữa là, Đại Hoàng đến.
Có một lần, sau khi ba người Lâm Dật tu luyện xong về nhà, Đại Hoàng chạy đến chân Lâm Dật ư ử kêu.
Lâm Dật dùng Thông Ngôn thuật thì mới biết, cả nhà Lâm Dật mỗi ngày đều đi cây Hải Đường tu luyện, chỉ có mình nó một con chó ở nhà, thật sự quá cô đơn, nhàm chán.
Cho nên sau khi Lâm Dật truyền thụ cho Đại Hoàng pháp thu nhỏ và khinh thân phi hành, dưới sự hỗ trợ của trận pháp, nó đã lên được cây Hải Đường.
Đồng thời vào ban đêm, Đại Hoàng cũng không về nhà, mà luôn ở lại tông môn.
Dù sao ở trong tông môn có vẻ mát mẻ hơn.
Hơn nữa, Lâm Dật cũng nghĩ một chút, tông môn vào ban đêm đúng là cần một người trông coi.
Liền đáp ứng.
Thế là Lâm Dật liền nhờ Tống Đàn Lang làm cho Đại Hoàng một cái ổ chó, để cạnh phòng ký túc xá của Lâm Dật…
Bạn cần đăng nhập để bình luận