Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 70: Cho nàng đến một điểm nho nhỏ rung động (length: 8090)

Lâm Dật mỉm cười, trong ánh mắt của hắn để lộ ra một tia nghiền ngẫm, tựa hồ sớm đã xem thấu Vương đại nương tiểu tâm tư. Cho nên cũng không có trực tiếp vạch trần nàng, mà là nói ra: "Vương đại nương, ngài muốn hay không xem một việc hay a."
Vương đại nương sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Dật sẽ nói như vậy, trên mặt của nàng lộ ra hiếu kì cùng nghi hoặc.
Nàng điều chỉnh một chút tâm tình của mình, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu ngữ khí trả lời: "Ồ? Tiểu Lâm Dật, là cái gì chuyện tốt chơi a? Vương đại nương ta từng này tuổi, đối những thứ mới lạ thế nhưng là cảm thấy rất hứng thú."
Lâm Dật duy trì mỉm cười, hắn biết Vương đại nương lòng hiếu kỳ đã bị câu lên, liền cố ý thần bí nói: "Vương đại nương, ngươi xem." Nói, Lâm Dật liền từ trên thân lấy ra ba cái đồng tiền.
Vương đại nương có chút nghiêng người về phía trước, muốn rõ ràng hơn quan sát đồng tiền mỗi một chi tiết nhỏ, xem có cái gì khác biệt, kết quả giống như đều chỉ là đồng tiền bình thường?
Nàng mang theo một tia không hiểu hỏi: "Tiểu Lâm Dật, những đồng tiền này có gì vui sao?"
Lâm Dật không có trả lời, mà là hỏi ngược lại: "Vương đại nương, ngươi bây giờ có đồ vật gì đánh mất không? Tỉ như trâm gỗ." Lâm Dật nheo mắt lại, cũng tốt bụng nhắc nhở lấy Vương đại nương.
Vương đại nương nghe được trâm gỗ, tay theo bản năng sờ lên đầu, kết quả tại chỗ ban đầu cài trâm gỗ, sờ một cái không.
"A...! Ta trâm gỗ lại rơi mất!" Vương đại nương ý thức được trâm gỗ của mình lại rơi mất, lên tiếng kinh hô. Theo kinh nghiệm của nàng, nàng đoán chiếc trâm gỗ kia khẳng định là lại rớt xuống gần góc tường mà trước đó nàng đã nghe ngóng mấy nhà, chỉ là không biết là cụ thể rơi ở nhà ai.
Sau đó nàng liền muốn đi tìm, nhưng nàng lại bị Lâm Dật cản lại, nói ra: "Vương đại nương, ngài đừng vội, chúng ta chơi trước một trò chơi, một hồi trâm gỗ của ngươi kia chúng ta đã tìm được."
Lúc này Vương đại nương tuy gấp, bất quá nàng cũng không tiện làm mất hứng của tiểu Lâm Dật, liền nhẫn nại tính tình cùng hắn bắt đầu chơi trò chơi.
Nàng đầu tiên là thấy Lâm Dật trên mặt đất vẽ lên tám đồ án đặc biệt, mỗi đồ án do ba đường cong cấu thành, đường cong hoặc hoàn chỉnh hoặc gián đoạn, hình thành tổ hợp khác nhau.
Vương đại nương nhìn những đồ án này giống như có chút quy luật trong đó, lại rất là huyền ảo, nhưng lúc này nàng cũng không nhìn ra được gì.
Tám đồ án vẽ xong, Lâm Dật liền giảng giải cho Vương đại nương tám đồ án này đại biểu vị trí, chính đông, chính nam, chính tây, chính bắc, cùng đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc tám phương hướng.
Vương đại nương nghe Lâm Dật giảng, vẫn rất đơn giản, nói một lần nàng đã nhớ kỹ.
Lâm Dật cũng âm thầm giơ ngón tay cái với Vương đại nương, quả nhiên không hổ là Bát Quái nhỏ đạt nhân, trí nhớ này thật đúng là không tệ.
Kể xong, Vương đại nương vẫn còn nghi hoặc, Lâm Dật vẽ xuống đất là muốn chơi thế nào.
Sau đó, nàng chỉ nghe thấy tiểu Lâm Dật nói, để nàng tung mạnh đồng tiền, đồng thời còn nói với nàng, mặt đồng tiền có chữ, liền đại diện cho một vạch dài, mà mặt đồng tiền có hoa kia, liền đại diện cho hai vạch ngắn, nàng nghe xong liền đã hiểu.
Nhưng tiếp theo lời tiểu Lâm Dật nói, lại khiến nàng choáng váng.
Lâm Dật bảo nàng, khi tung mạnh đồng tiền, trong đầu nghĩ đến chiếc trâm gỗ đã mất kia, nói như vậy có thể biết vị trí trâm gỗ của nàng.
Vương đại nương lúc này nhìn những ký hiệu thần bí trên mặt đất, cùng đồng tiền trong tay, bây giờ mình tựa như đang cử hành một nghi thức thần bí nào đó.
Bất quá có lẽ đây chỉ là trò đùa của tiểu Lâm Dật thôi, nàng vẫn là chơi theo một lát đi. Thế là nàng liền bắt đầu tung mạnh đồng tiền. Vương đại nương lúc này lo lắng nhất chính là trâm gỗ của mình, nên trong đầu của nàng, luôn không ngừng nghĩ đến nó.
Theo ba đồng tiền dần dần rơi xuống đất, lần lượt hiện ra tổ hợp "chữ, chữ, hoa".
Vương đại nương nhìn ba đồng tiền này, không khỏi nhớ tới những gì Lâm Dật trước đó đã giải thích, trực tiếp chuyển đổi ra là hướng đông nam.
Lâm Dật khi đồng tiền rơi xuống đất, cũng đã nhìn thấy hiện tượng lạ, nói ra: "Là hướng đông nam." Tiếp đó hắn liền nhặt đồng tiền từ dưới đất lên, lại nói với Vương đại nương: "Đi thôi, Vương đại nương, chúng ta nên đi tìm trâm gỗ."
Vương đại nương thấy vậy trong lòng kỳ quái, cái trò nhìn có vẻ như trò đùa, thật sự có thể được không? Nhưng nàng tuy không tin, nhưng vẫn đi theo Lâm Dật về hướng đông nam.
Lâm Dật đương nhiên biết trâm gỗ kia ở đâu, hắn chẳng qua dùng phương thức này, muốn để Vương đại nương tự mình cảm nhận sự thần kỳ của pháp thuật.
Như vậy có thể để khi nàng biết về Lăng Vân tông sau, không đến nỗi quá hoảng sợ.
Mà hắn sở dĩ tiết lộ chuyện pháp thuật cho Vương đại nương, kỳ thật cũng có chút ý đồ, mục đích của hắn chính là muốn cho Vương đại nương này cũng gia nhập Lăng Vân tông.
Hồi lâu trước, Lâm Dật muốn khai quật một chút nhân tài có thể dùng cho tông môn. Liền dùng Vọng Khí thuật dò xét người trong thôn.
Kết quả hắn phát hiện, người Thanh Thạch thôn, tâm hồn cơ bản đều là thuần phác, người lương thiện, loại nội tâm u ám, trước mắt Lâm Dật vẫn chưa nhìn thấy.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao Lâm Dật muốn cho Vương đại nương gia nhập tông môn.
Ngoài ra, Lâm Dật muốn chiêu mộ Vương đại nương vào tông môn, còn có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, hắn thấy Vương đại nương trong lúc thu thập tình báo, nghe ngóng tin tức, bộ dáng có vẻ rất giỏi. Trước mắt Lăng Vân tông đang có nhược điểm về tình báo, nếu có thể chiêu mộ Vương đại nương vào tông môn, sau khi bồi dưỡng thật tốt, thì tổ chức tình báo của tông môn bọn hắn liền có trụ cột.
Ngoài ra, Lâm Dật cũng cảm thấy hứng thú với khí vận rủi trên người Vương đại nương, hy vọng sau khi Vương đại nương gia nhập tông môn, có thể tiến hành nghiên cứu sâu hơn.
Nguyên nhân cuối cùng chính là, bạn già của Vương đại nương này —— Vương Tài.
Theo những gì Lâm Dật tìm hiểu, người Vương Tài này cực kỳ keo kiệt, có rất nhiều tuyệt chiêu về tiết kiệm tiền. Nhưng hắn có một điểm, Lâm Dật khá thưởng thức, đó là người Vương Tài này tuy không biết chữ, nhưng lại sử dụng bàn tính, mà bình thường những sổ sách nhỏ, chỉ cần qua trong đầu một lần, hắn cũng có thể trong nháy mắt tính rõ ràng.
Lúc trước hắn dự định mở cửa tiệm tạp hóa, thật ra cũng đã có ý nghĩ để Vương Tài đến quản lý, chỉ là chưa có thời cơ tốt để chiêu mộ ông ta vào tông môn.
Mà sự xuất hiện của Vương đại nương, cho Lâm Dật thấy cơ hội.
Người trong thôn đều biết, Vương Tài cùng Vương Xuân hai người sống cả đời, tình cảm của hai người vô cùng tốt. Cho dù Vương Tài keo kiệt, nhưng chỉ cần là Vương đại nương muốn, Vương Tài chắc chắn sẽ tìm cách mua cho được.
Lâm Dật tin rằng, một khi Vương đại nương trở thành một thành viên của tông môn, Vương Tài tự nhiên cũng sẽ đi theo.
Trong lúc Lâm Dật suy nghĩ, hai người đã bất giác đến trước cửa nhà Cao Vân.
Lúc này Vương đại nương thấy bọn họ lại đến đây, nhất thời đầu óc có chút không kịp phản ứng, có khả năng nào trâm gỗ của mình lại rơi ở chỗ này không. Điều này nhất thời khiến nàng cảm thấy, việc đến đây có phải là một sự trùng hợp không.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Lâm Dật từ một đống đất cạnh tường, đào ra một chiếc trâm gỗ, nàng càng thêm tin hơn.
Lâm Dật nhìn Vương đại nương cầm trâm gỗ trong tay, vẻ mặt không thể tin nổi, nở nụ cười, hắn muốn tạo cho Vương đại nương thêm một chút rung động nho nhỏ.
Trong đầu Vương đại nương còn đang mơ hồ, Lâm Dật để nàng làm lại cách làm lúc nãy, còn hắn thì ở bên cạnh lặng lẽ thi triển pháp thuật xem bói Bát Quái.
Lần xem bói này thì là, vật phẩm đã mất từ rất lâu trước của Vương đại nương mà vẫn không tìm được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận