Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 24: Tiểu Mộc tượng (length: 8526)

Trở lại tông môn, Lâm Dật đem vật phẩm đã mua từng cái phân phối.
Giống như gà vịt thịt cá, bánh kẹo bánh ngọt chờ đồ không nên cất giữ, từng cái phân đến tay các vị môn nhân, cũng để bọn hắn mau chóng phân tích.
Gà vịt chờ thứ không tốt phân tích tự nhiên phân cho Cao Vân và Giang Tiểu Ngư.
Lâm Dật đã phát giác, phân tích sinh vật có sinh mạng thì khó khăn, nhưng nếu chỉ phân tích cục bộ tổ chức, vẫn có thể hoàn thành.
Về phần những sinh vật đã mất đi sinh mệnh này, mặc dù phân tích vẫn không dễ, nhưng độ khó rõ ràng giảm xuống, Lâm Dật đã có thể làm được phân tích hoàn chỉnh.
Thế là, vì rèn luyện Cao Vân và Giang Tiểu Ngư, Lâm Dật đem nhiệm vụ phân tích khó nhất này bố trí cho hai người họ. Lâm Dật cũng không phải ngại phiền phức (chăm chú mặt).
Mà những son phấn bột nước và đồ trang sức tinh xảo mà Giang thẩm thẩm đã mua thì được đưa đến trước mặt mẫu thân và bá nương, để các nàng vui mừng không thôi.
Cầm những son phấn đó trong tay, nhất thời yêu thích không buông. Nhao nhao tạm thời từ bỏ nhiệm vụ đã được phân phối, phân tích son phấn trong tay.
Nhìn vẻ mặt các nàng tràn đầy vui sướng, Lâm Dật bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ bất luận tuổi tác bao lớn, nữ tính yêu thích đồ trang điểm luôn không thể nào ngăn cản.
Nhưng, các loại đồ dùng hóa trang rất phong phú, Giang thẩm thẩm chỉ chọn lựa mấy loại. Nếu luôn dùng pháp thuật biến ra cùng một loại vật phẩm, khó tránh khỏi sẽ thấy đơn điệu. Vì vậy, nếu muốn có nhiều đồ vật mới lạ hơn, tự nhiên cần càng nhiều tiền bạc ủng hộ.
Nhìn các nàng nhẹ nhàng thoa son phấn lên mặt, hỏi thăm những người khác xem có đẹp không, Lâm Dật chợt ý thức được mình vậy mà quên mua gương. Trong lòng hắn thầm nghĩ, lần sau đi trấn nhất định phải lưu ý xem có gương bán không.
Lâm Dật trở về tông môn, phát hiện Chu tiên sinh đã học xong thu nhỏ thuật, đi đến trong tông môn.
Hắn lễ phép hướng Chu tiên sinh thỉnh cầu: "Chu tiên sinh, có thể làm phiền ngươi giúp ta ghi chép lại khoản bán và mua sắm lần này không?"
Trước khi đến phiên chợ, Lâm Dật đã tìm hiểu giá cả trước, cố ý bái phỏng nhà Chu Kính Văn. Ở đó, hắn tranh thủ học một ít chữ số đại diện. Những chữ này đối với Lâm Dật không lạ, hắn rất nhanh đã nắm được. Chu Kính Văn cũng tán thưởng tài trí thông minh của Lâm Dật không ngớt.
Vì vậy, Lâm Dật có thể dễ dàng hiểu được giá cả cụ thể của các loại hàng hóa.
Nhưng Lâm Dật tuy biết một ít chữ số, lại không quen thuộc với các chữ khác, khiến hắn phải nhờ Chu tiên sinh hỗ trợ ghi chép.
Đối mặt thỉnh cầu của Lâm tông chủ, Chu Kính Văn vui vẻ đáp ứng.
Lâm Dật đầu tiên tìm trong các vật phẩm đã mua ra trang giấy, phân tích trước một lượt, sau khi phân tích thành công, biến ra rất nhiều giấy, đồng thời bút, mực, nghiên cũng biến ra rất nhiều.
Hắn đưa những thứ này cho Chu tiên sinh, Chu tiên sinh bắt đầu ghi chép cẩn thận theo lời Lâm Dật.
Lần này bán sáp ong, hết thảy thu được mười tám xâu tiền, sau khi mua sắm một nhóm hàng hóa thì còn thừa lại bảy xâu hơn tiền.
Lâm Dật giữ lại một phần tiền đó làm thu nhập của tông môn, số còn lại thì chia theo công sức cho mỗi người trong tông môn.
Về cơ bản, mỗi người đều có thể được chia mấy trăm đồng, tuy họ có pháp thuật, muốn gì cũng có thể biến ra, nhưng có tiền, ai lại không vui.
Mẫu thân và bá nương, thấy mình có tiền, ngay từ đầu đều có chút không dám tin, số tiền này còn nhiều hơn cả một năm thu hoạch của họ! Tỉnh táo lại, mọi người đều vui đến phát khóc, mà những điều này đều là do pháp thuật mang lại.
Nhưng trước mắt, pháp thuật không phải là vạn năng, cũng không phải cái gì cũng biến ra được, những vật phẩm chưa phân tích vẫn cần tiền mua.
Ví dụ như Giang Tiểu Ngư, nàng muốn kiếm nhiều tiền hơn để mua thoại bản. Mà thoại bản cần sáng tác, không phải dùng pháp thuật biến đổi mà có thể tạo ra nhiều thoại bản mới có câu chuyện.
Mọi người nhất thời như phát cuồng, nhao nhao cố gắng luyện tập pháp thuật.
Lâm Dật thấy chủng loại vật phẩm trong tông môn ngày càng nhiều, đã không nhất thiết phải bán sáp ong, tông môn hiện tại có nhiều lựa chọn hơn.
Nếu bán nhiều một loại vật phẩm, thị trường chẳng mấy chốc sẽ lâm vào tình trạng ế hàng. Cho nên, hắn nghĩ đến, đồ vật do tông môn sản xuất nên đa dạng hơn.
Như vậy, hắn có ý nghĩ thuê một cửa hàng.
Nhưng trước mắt tông môn đang gặp vấn đề thiếu nhân lực, điều này khiến đầu hắn đau nhức không thôi. Nếu thuê cửa hàng, vậy ai sẽ quản lý đây? Vấn đề này tạm thời chưa có đáp án, Lâm Dật quyết định tạm gác lại chuyện này.
Mấy ngày sau, việc gieo hạt ở ruộng đồng đã hoàn thành, tạm thời không cần quá bận rộn, cho nên Lâm Viễn Sơn và Cao Đại Sơn, sau khi nắm giữ thu nhỏ thuật, cũng đến tông môn luyện tập pháp thuật.
Lâm Dật thấy người trong tông môn ngày càng đông, cảm thấy luyện tập pháp thuật trong đại điện có vẻ không ổn.
Nên xây vài tòa tu luyện thất chuyên dụng, cũng nên xây thêm ký túc xá cho môn nhân. Buổi trưa, ngày nắng gắt, ai cũng thấy có chút mệt mỏi, lúc này nếu nghỉ ngơi trong ký túc xá một chút, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhớ lại lần trước mình xây đại điện tông môn, dáng vẻ xiêu vẹo đó khiến Lâm Dật có chút xấu hổ. Hắn sờ mũi, quyết định triệu tập mọi người đến đại điện bàn việc xây phòng.
Thế là tìm mọi người, thảo luận xem ai có kinh nghiệm xây nhà, kết quả không ai rành cả.
Lâm Dật không còn cách nào, đành phải đề nghị mọi người thường ngày có thể tìm kiếm nhân tài về phương diện này, có thể mời vào tông môn.
Lúc này, Cao Vân hưng phấn giơ tay đề cử: "Ta, ta, Dật ca nhi, ta biết một người thợ mộc, tay nghề của hắn rất tốt, chế tác đồ rất tinh xảo."
Lâm Dật nghe xong, tò mò hỏi: "Vậy hắn có thể xây nhà không?"
Cao Vân nhất thời nghẹn lời, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Cái này, cái này ta không rõ, nhưng ta biết hắn là người rất tốt."
Lâm Dật nghe xong gật đầu, cảm thấy người mà Vân Tử thấy là người tốt thì phẩm hạnh chắc hẳn không tệ.
"Ta xem thử đã, nếu thích hợp sẽ cân nhắc chiêu người vào." Lâm Dật nói.
Cao Vân nghe Lâm Dật đồng ý cân nhắc, lộ nụ cười vui mừng, lập tức giới thiệu tỉ mỉ tình hình của người đó.
Lâm Dật biết được, thiếu niên tên Tống Đàn Lang, gần tám tuổi, từ năm tuổi đã thích nghịch gỗ, cha cậu liền đến trấn tìm một lão Mộc tượng dạy cho Tống Đàn Lang, sau khi cố gắng, lão Mộc tượng đã đồng ý.
Nhưng không lâu sau, lão Mộc tượng lại muốn cha Tống Đàn Lang đưa cậu về. Lý do là cậu bé có tư tưởng kỳ quái, luôn muốn làm những đồ vật kỳ quái, ông ta thật sự không dạy được.
Thế là Tống cha đành mang con về nhà.
Sau này Tống Đàn Lang tự mình nghiên cứu ở nhà.
Biết những tin tức này, Lâm Dật tuy khá tin tưởng phán đoán của Cao Vân, nhưng vẫn phải cẩn thận, muốn đích thân đến quan sát.
Biết được nhà Tống Đàn Lang ở đâu, Lâm Dật biến hình, trốn một bên, không lâu thì thấy một đứa trẻ chừng choai tóc ngắn đen nhánh dựng đứng như nhím nhỏ trên đầu.
Tay cầm một cây rìu, đang muốn đi về phía sau núi.
Lâm Dật dùng Vọng Khí thuật cẩn thận quan sát, phát hiện khí tràng của thiếu niên có màu lam trong trẻo, khí tràng bình thản thiện lương, yên tĩnh.
Đây là tâm linh chi khí mới mà Lâm Dật phát hiện, có thể phản ánh độ trong sạch của tâm linh một người. Sau khi quan sát, Lâm Dật tin chắc Tống Đàn Lang là một người đáng tin cậy.
Xác nhận không sai, Lâm Dật quay về tông môn, quyết định để Cao Vân từ từ tiếp xúc Tống Đàn Lang...
Bạn cần đăng nhập để bình luận