Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 155: Phúc Bảo Nạp Nguyên (length: 7945)

"Y, y, nha!"
Nhân Sâm búp bê Phúc Bảo đã ở Lăng Vân tông chờ đợi không ít thời gian.
Đối với nơi này đã là vô cùng quen thuộc.
Mà lại nó trước mắt đối với nhân loại nói lời, cũng cơ bản đều có thể nghe được rõ ràng.
Bởi vậy, nó đã có thể không cần Trúc Bảo dẫn đầu, liền có thể ở trong tông môn mình hoạt động.
Cũng có thể là tông môn lời thề quan hệ, để Phúc Bảo đối Lăng Vân tông có không đồng dạng lòng cảm mến.
Dù cho nó một mình đi Thanh Thạch thôn đi một vòng, rất nhanh mình cũng sẽ trở về.
Hoàn toàn không có muốn rời đi ý nghĩ.
Từ khi Đại Hoàng Khải Linh sau khi thức tỉnh, mỗi ngày đều ở chăm chú tu luyện.
Cho nên thời gian chơi đùa cùng Phúc Bảo cũng thiếu đi rất nhiều.
Ngày này nó nhìn thấy Đại Hoàng vẫn là đang tu luyện, liền cảm thấy có chút nhàm chán, thế là liền từ Đại Hoàng nơi này tách ra.
Phúc Bảo nhất thời không biết nên làm những thứ gì, hai cánh tay quấn quanh lấy rễ chùm chống cằm rơi vào trầm tư.
Lúc này, nó đột nhiên nghĩ đến.
Trong tông môn có cái di di xinh đẹp, nàng vẽ họa là có thể đi vào bên trong chơi đùa.
Mà lại trong đó còn có mấy cái bức tranh không gian có ý tứ.
Nó mau mau đến xem.
Nghĩ đến, Phúc Bảo liền nện bước chân ngắn, hướng về họa các đi đến.
Tranh này các chính là nơi cuối cùng của Lăng Vân tông dùng để cất đặt tranh huyễn cảnh Thẩm Nguyệt Thi chế tác.
Trước đó gian phòng vẽ tranh nhỏ đã bị họa các này thay thế.
Vô luận là trồng không gian, nuôi dưỡng không gian, thí luyện không gian hoặc là du ngoạn không gian đều ở chỗ này.
Khi Phúc Bảo cất bước bước vào trong họa các.
Liền gặp được rất nhiều bức tranh cực lớn được triển khai giống như từng tấm màn sân khấu bày ra ở chỗ này.
Trên họa quyển này còn vẽ lấy phong cảnh riêng.
Có nơi xa thảo nguyên mênh mông bát ngát, chỗ gần dòng suối róc rách, dê con ở trong đó liên tục cúi đầu ăn cỏ.
Ở một chỗ khác trên bức họa còn có một chỗ rừng trúc rậm rạp, ở giữa rừng trúc thấp thoáng có thể thấy những búp măng tươi mới vừa nhú lên.
Trên đó trúc diệp xanh biếc.
Phúc Bảo tập trung nhìn vào, ở bên trong hiện lên một vòng thân ảnh màu đỏ.
Nó lúc này ý thức được đây là lão đại ca Trúc Bảo một mực dẫn dắt hắn.
Phúc Bảo lần nữa quay đầu, nhìn về phía những bức tranh khác.
Bức họa này vẽ mấy cành cây, trên cành cây còn có vài chiếc lá thưa thớt.
Mà ở trong đó, còn có một già một trẻ hai người, giống như đang thi triển pháp thuật.
Theo bọn họ thôi động pháp thuật, cành cây kia bắt đầu sinh trưởng với tốc độ cực kỳ chậm.
Phúc Bảo ngoẹo đầu, hơi nghi hoặc nhìn về phía hình tượng này, nó nhất thời không biết hai người này đang làm gì.
Thế là, nó hiếu kỳ một đầu xông vào không gian bức tranh này.
Không gian bức tranh này chính là để nuôi dưỡng cây dâu, bồi dưỡng tằm.
Hai người đang thi triển pháp thuật trong tranh chính là Lâm lão gia tử cùng Diệp Hạc Vân.
Hai người bọn họ vẫn là đánh giá quá thấp chu kỳ sinh trưởng của cây dâu, cây dâu này muốn phát triển thành thục tối thiểu cần ba đến năm năm.
Mà hai người bọn họ trải qua nhiều ngày liên hợp thi pháp, cũng mới chỉ để cành cây dâu này trưởng thành đến trạng thái một năm.
Lúc này Phúc Bảo tiến vào đã thu hút sự chú ý của hai người.
Diệp Hạc Vân lúc này thì là hai mắt tỏa sáng.
Thầm nghĩ trong lòng: Cái này Phúc Bảo sư huynh toàn thân trên dưới đều là bảo bối a!
Lập tức nàng cố gắng lắc đầu, loại bỏ ý tưởng này ra khỏi đầu.
'Không được, không được, ta thế nhưng là người đã phát lời thề của tông môn, sao có thể làm tổn thương người đồng môn.' Lúc này Diệp Hạc Vân trên tay vẫn đang thi triển pháp thuật, tạm thời không thể dừng tay.
Thế là nàng lập tức mở miệng nói ra: "Phúc Bảo sư huynh tới rồi!"
Phúc Bảo ở trong tông môn chờ đợi đã lâu như vậy, tự nhiên là biết hàm nghĩa của sư huynh.
Nó lập tức ngẩng đầu, đem cánh tay quấn đầy rễ chùm vác ra sau lưng, giả bộ giả vịt.
Cái tư thế này nó đã học được từ thôn trưởng Thanh Thạch thôn từ rất lâu rồi.
Lúc ấy nó đã cảm thấy tư thế này nhìn rất phong độ, mới đi bắt chước.
Nhưng vì tay nó rất ngắn, để hai cánh tay chạm vào nhau, eo của nó đã bị cong xuống rất thấp.
Lúc này nhìn ngược lại giống như một tiểu lão đầu.
"Phụt."
Diệp Hạc Vân lúc này bị dáng vẻ của nó làm cho buồn cười, khiến cho pháp nguyên tố chuyển hóa trong tay nàng hơi lắc một cái, suýt chút nữa tan đi.
Bất quá rất nhanh nàng liền ổn định tâm thần, một lần nữa điều khiển pháp thuật.
Phúc Bảo nhìn hai người đang bận rộn, không lên tiếng quấy rầy, liền tự mình quan sát.
Lúc này cành cây dâu ở trước mặt hai người đã trở nên cứng cáp hơn không ít, trên cành chủ cũng phân ra càng nhiều nhánh con.
Trên cành có lá dâu sinh trưởng không mấy rậm rạp.
Mà dưới gốc cây dâu này, chất đống một lượng lớn bùn đất, bên cạnh pháp khí suối phun cũng đang cung cấp nước linh tuyền.
Lâm lão gia tử cùng Diệp Hạc Vân cũng phân biệt sử dụng Tật Sinh thuật và pháp nguyên tố chuyển hóa.
Lúc này Phúc Bảo không còn ở phía ngoài quan sát nữa, nên tiến lại gần hơn.
Lúc này, nó nhìn hai người thi triển hai loại pháp thuật này có một cảm giác quen thuộc.
Từ khi Phúc Bảo phát lời thề của tông môn dưới đêm giao thừa.
Lâm Dật liền đem «Vô Tự Tâm Kinh» đồng dạng truyền thụ cho nó.
Cho nên Phúc Bảo cũng biết một ít pháp thuật của tông môn.
Bất quá Phúc Bảo cho tới nay đều rất ham chơi, cho nên sẽ rất ít thành thật tu luyện.
Đến nỗi linh lực trên người trước mắt vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa thành pháp lực.
Nhưng tu vi của Phúc Bảo lại không thấp.
Ngay khi Phúc Bảo vừa đến tông môn, Lâm Dật đã chú ý tới tu vi của nhân sâm búp bê này sớm đã đạt đến Khải Linh chín tầng.
Chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá đến Trúc Cơ kỳ tu vi.
Nếu không phải nhân sâm búp bê không màng đến tu luyện.
Có lẽ người đầu tiên đột phá Trúc Cơ kỳ của Lăng Vân tông lại là tiểu gia hỏa này.
Nhưng lúc này hai loại pháp thuật của hai người lại thu hút sự chú ý của Phúc Bảo.
Có thể là do thuộc tính giống nhau, dù không ai cố tình chỉ dạy, Phúc Bảo cũng rất nhanh đã học được hai loại pháp thuật này.
Lúc này ở trong đầu của nó, đạo quyết của hai loại pháp thuật này lần lượt xuất hiện trên «Vô Tự Tâm Kinh».
Học xong, Phúc Bảo như được thần linh mách bảo, thi triển hai loại pháp thuật này.
Lập tức, đất đai chất đống và nước linh tuyền trong suối phun lập tức hướng về phía Phúc Bảo quanh thân xoay tròn mà đi.
Theo Phúc Bảo thi triển nguyên tố chuyển hóa pháp, đất và nước xung quanh hòa vào nhau, ngay lập tức, Phúc Bảo xung quanh bắt đầu tỏa ra ánh lục quang Oánh Oánh, đó là linh khí thuộc tính Mộc nồng đậm.
Lúc này những linh khí thuộc tính Mộc này như tìm thấy chủ, cùng nhau tràn vào trong cơ thể Phúc Bảo.
Lục quang ngày càng thịnh, bao bọc toàn bộ người Phúc Bảo ở trong đó.
Lúc này Lâm lão gia tử và Diệp Hạc Vân cũng bị dị tượng trên người Phúc Bảo thu hút, nhao nhao dừng pháp thuật trên tay lại.
Bọn họ có thể cảm nhận được, khí thế và tu vi trên người Phúc Bảo đang không ngừng tăng lên.
Hai người đều hiểu rõ, Phúc Bảo đang muốn đột phá!
Thời gian vào khoảnh khắc này như chậm lại, linh khí trong cơ thể Phúc Bảo giống như thủy triều phun trào, mỗi một hơi thở đều kéo theo linh khí xung quanh dao động.
Theo thời gian trôi qua, linh khí trong cơ thể Phúc Bảo trở nên tinh thuần hơn, đồng thời tạo thành một vòng tuần hoàn linh khí giản dị trong cơ thể nó.
Giờ khắc này, tu vi của Phúc Bảo cũng đồng thời đột phá đến Nạp Nguyên cảnh!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận