Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 46: Phong Hỏa thanh âm (length: 8064)

Lâm Dật trong lòng cân nhắc, rốt cuộc là lựa chọn đặt mai phục vào ban đêm, hay là thừa dịp hiện tại liền phát động công kích.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Dật đưa ra quyết định.
Nhất định không thể đợi đến ban đêm, phải giải quyết vào ban ngày!
Vào ban đêm, Lâm Dật quả thực có thể chuẩn bị đầy đủ hơn một chút, đặt mai phục.
Nhưng, một khi mai phục xảy ra vấn đề, tầm nhìn của đám người Lăng Vân tông bị hạn chế, đến lúc đó cục diện sẽ bất lợi.
Những người ở Lăng Vân tông hiện tại đều là người thân nhất của Lâm Dật, hắn không muốn để người trong tông môn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nếu đã đưa ra quyết định, Lâm Dật triệu tập mọi người tại đại điện tông môn.
Báo cáo chi tiết tình huống khẩn cấp hiện tại cho mọi người.
Đám người sau khi nghe thấy đều kinh hô, chỉ có mấy vị lớn tuổi có thể ổn định cảm xúc, nhưng cũng đều nhíu mày.
Trong lòng Lâm Dật, việc hổ yêu ẩn nấp tuyệt đối không phải là việc tốt.
Mặc dù hắn cũng từng gặp qua những yêu thú không làm ác như gấu trúc nhỏ Trúc Bảo, nhưng Lâm Dật cũng gặp qua loại yêu thú ăn thịt người như Hàn Băng Oa.
Hắn không thể đem thiện ác của hổ yêu ra để cá cược.
Dù sao một khi cược thua, toàn bộ thôn đều có thể gặp tai họa ngập đầu!
Hơn nữa Lâm Dật nhớ lại những tin đồn ở Thiển Tỉnh trấn trước đây, nói là có hổ xuất hiện đánh người, cộng thêm chuyện dã thú đánh người ở Nam Vọng sơn, Lâm Dật cơ bản đã xác định.
Con dã thú ở Nam Vọng sơn chính là hổ yêu này, nó cũng tìm được Thanh Thạch thôn trong Nam Vọng sơn.
Chỉ là khi đó, hắn chỉ cho là nó là một con dã thú bình thường trong núi, ai ngờ đây lại là một con yêu thú!
Nếu đã xác định hổ yêu đến không có ý tốt, Lâm Dật liền cùng mọi người thương lượng đối sách.
Sau khi xác định kế hoạch rõ ràng, đám người bắt đầu vội vàng chuẩn bị.
Có trận pháp Ếch Ngồi Đáy Giếng yểm hộ, đám người lần lượt phi thân xuống cây.
Hướng về phương hướng Nam Vọng sơn lặng lẽ ẩn nấp quá khứ, trong đám cỏ dại thật dài, đám người tìm xong vị trí, bắt đầu thi triển pháp thuật.
Lâm Dật thì chuẩn bị ở trong phòng tu luyện.
Thời gian từng giờ trôi qua, mặt trời đã ngả về tây, hổ yêu khao khát huyết nhục, đã sớm có chút không kiên nhẫn.
Lúc này, nó ẩn nấp sau cây cối, ánh mắt nhìn thấy, từ hướng Thanh Thạch thôn, có một đứa bé có làn da trắng nõn, mũi thẳng, đôi mắt to sáng ngời, đang vui vẻ nhảy nhót đi về phía nó.
Hổ yêu nhìn đứa bé đó, lập tức chảy nước miếng, là tiểu hài tử loài người, nó thích ăn nhất.
Da dẻ non mềm, nhai đặc biệt thơm.
Nó thấy đứa bé đó dường như không phát giác ra nguy hiểm, đang từng chút tiến lại gần, hổ yêu càng hưng phấn, mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào con mồi thuộc về nó.
Nhưng mà, đứa bé kia dừng lại ở ngoài phạm vi trăm mét so với núi, dường như phát hiện thứ gì đó trong bụi cỏ, đang cúi đầu tìm đồ.
Hổ yêu trong lòng nóng nảy, lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, việc này khiến nó phá vỡ nguyên tắc, làm nó khó chịu.
Nhưng mà con mồi trước mắt thật sự khiến nó không thể kiềm chế được.
Lúc này, nó thấy đứa bé kia rút một cây rau dại trong bụi cỏ, vui vẻ cất rau dại vào, quay lưng lại, muốn rời đi.
Hổ yêu thấy thế, cơ hội tốt như vậy, làm sao còn nhịn được.
Lập tức lao ra khỏi chỗ nấp sau cây, nhanh chóng xuống núi, lao về phía đứa trẻ. Chỉ là hổ yêu không để ý, lúc nó xuất hiện, khóe miệng đứa trẻ kia lúc này gợi lên một nụ cười gian xảo.
Đứa trẻ nhìn có vẻ ngây thơ vô tội này, chính là Lâm Dật!
Bị con mồi mê người trước mắt hấp dẫn, hổ yêu làm sao còn có thể chú ý tới tình hình xung quanh.
Nó chỉ thấy, sau khi nghe thấy tiếng động của nó, đứa bé quay người lại thấy dáng vẻ oai hùng của nó thì lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Vẻ sợ hãi muốn khóc của đứa trẻ làm nó trong lòng tràn đầy hưng phấn.
Thế nhưng, lúc nó chạy đến một đám bụi cỏ, nó thấy đứa trẻ lại thu hồi vẻ mặt sợ hãi, hơn nữa đứa bé còn lên tiếng nói: "Lên!"
Hổ yêu thấy thế, lộ vẻ nghi ngờ, mà sau đó, nó liền ý thức được không ổn.
Chỉ thấy tiếng của đứa bé vừa dứt, một chiếc lưới lớn đột nhiên trồi lên từ trên đồng cỏ nơi hổ yêu đứng, ngay lập tức bao trọn nó cực kỳ chặt chẽ.
Hổ yêu bị vây trong lưới lớn, hoảng sợ giằng co, nhưng nó càng giãy giụa, lưới lớn càng co lại.
Nhưng dù sao hổ yêu cũng là yêu thú, sức lực của nó rất mạnh, trong phút chốc lưới lại muốn vỡ tan.
Lâm Dật thấy vậy, vội vàng lên tiếng chỉ huy: "Đổ vào!"
Theo tiếng vừa dứt, từng mảng lớn chất lỏng màu vàng sền sệt đổ lên người hổ yêu.
Con ngươi của hổ yêu trừng lớn, dựng đứng trong mắt.
Nó còn thấy rất nhiều tiểu nhân bay ra từ trong bụi cỏ xung quanh nó, bay về phía đứa bé.
Nó nhìn đám tiểu nhân đó với ánh mắt nghi hoặc.
Nó cẩn thận cảm nhận, đám tiểu nhân đó lại đúng là tu sĩ, hơn nữa đều là tu sĩ Luyện Khí tầng một hai ba.
Hổ yêu thấy vậy, càng thêm hưng phấn, nhất thời những chất lỏng màu vàng dính trên thân nó cũng bị bỏ qua.
Tu sĩ! Lại là tu sĩ! Hơn nữa đều là tu sĩ cấp thấp.
Nếu có thể ăn hết chúng nó, thực lực của nó nhất định sẽ đột phá lên cảnh giới Nạp Nguyên.
Đến lúc đó những người xung quanh Nam Vọng sơn này, đều là đồ ăn trong miệng của nó.
Nghĩ đến đây, nó giãy dụa càng thêm kịch liệt.
Nhưng, Lâm Dật cũng không cho nó bất kỳ cơ hội nào, hắn lần nữa ra lệnh: "Tiểu Ngư! Lửa!"
Giang Tiểu Ngư đang bay về phía Lâm Dật, tay lập tức xuất hiện một đoàn lửa, đột nhiên ném về phía hổ yêu!
Hổ yêu nhìn một đoàn lửa xuất hiện, trong mắt nó tràn đầy sợ hãi, sao có thể!
Rõ ràng là pháp thuật, chẳng lẽ người kia là tu sĩ Trúc Cơ kỳ! Nhưng cảm giác của nó không thể sai, tiểu nhân thi triển hỏa cầu đó rõ ràng chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bốn!
Trong trí nhớ truyền thừa của nó, rõ ràng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể nắm giữ pháp thuật!
Nó còn chưa kịp nghĩ ra, thì hỏa đoàn đã đánh lên người nó, trong nháy mắt, ngọn lửa liền lan ra toàn thân hổ!
Lúc này hổ yêu mới nhận ra, là thứ chất lỏng đó!
Nhưng nhận ra được cũng đã quá muộn, lửa cháy rát, đau đớn dữ dội truyền khắp toàn thân.
Nhưng điều này vẫn chưa hết, Lâm Dật chỉ thấy từ trong miệng thở ra một hơi, đang khi bộc phát, trong nháy mắt tạo thành một cơn gió lớn, thổi về phía hổ yêu.
Gió thổi giúp lửa, ngọn lửa trên người hổ yêu bắt đầu bùng lên.
Ngọn lửa nóng bỏng, nướng cả tóc mọi người có chút xoăn lên, đủ thấy lửa cháy kịch liệt đến mức nào.
Nhất thời phía sau Thanh Thạch thôn này, ngoại trừ tiếng gió lửa, chính là tiếng hổ yêu bị thiêu đốt gầm rú.
Lâm Dật có chút lo lắng, chuyện này có lẽ sẽ thu hút người dân Thanh Thạch thôn.
Nhưng lúc này, hắn cũng không rảnh bận tâm những chuyện này. Nếu như không tiêu diệt hoàn toàn hổ yêu, thì toàn bộ người Thanh Thạch thôn không ai có thể sống sót, bởi vì Lâm Dật đã cảm nhận được cảnh giới của hổ yêu này.
Rõ ràng là Luyện Khí tầng bảy!
So với hắn còn cao hơn hai cảnh giới!
Hơn nữa Lâm Dật thấy nhục thể của hổ yêu này mạnh mẽ, không giống như tu vi Luyện Khí tầng bảy thông thường.
Lâm Dật đã nhận ra, chỉ sợ đám yêu thú đều có thiên phú đặc biệt trên nhục thể! Gấu trúc nhỏ đã thế, hổ yêu lại càng như vậy!
Nhìn hổ yêu còn đang giãy dụa trong biển lửa trước mắt.
Hy vọng việc này có thể thiêu chết nó, nếu không thì phiền phức.
Nhìn động tác giãy dụa của hổ yêu dần dần nhẹ nhàng, Lâm Dật thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chắc hẳn đã giải quyết được.
Đột nhiên, một trận gió vàng nổi lên bên người hổ yêu, trong gió mang theo cát bụi và mùi máu tươi.
Đã dập tắt ngọn lửa trên người hổ yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận