Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 132: Đại Hoàng Khải Linh (length: 8033)

Lâm Uyển Uyển trước bàn nguyên liệu nấu ăn đã vơi đi một nửa.
Lúc này mới phản ứng lại, mình còn như thể không biết ăn là gì.
Nhất là có một loại đen nhánh, phía trên còn có đầy những hạt nhỏ li ti nổi lên, khi ăn thì cảm giác rất giòn non, rất có độ đàn hồi.
Thế là nàng thuận tiện hỏi Lâm Dật.
Lâm Dật nhìn về phía vật nàng chỉ, mỉm cười, giải thích: "Kia là mao đỗ, cũng chính là dạ dày trâu."
"Trâu!"
Lâm Uyển Uyển nghe xong, giật mình.
Những người khác nghe xong, cũng ngẩn người, những chiếc đũa đang đưa về phía thịt bò cũng dừng lại.
Trâu là vật dùng để làm sức lao động quan trọng, được luật pháp bảo vệ.
Cái này để bọn hắn ăn? Sẽ không có vấn đề gì chứ?
Lâm Dật thấy vậy, bất đắc dĩ cười cười, những người này rốt cuộc khi nào mới có thể thật sự chuyển biến tư tưởng đây!
Bọn hắn đã là tu tiên giả, cho dù thịt bò này là bọn mình giết.
Ăn cũng không sao.
Pháp luật đối với bọn hắn đã không còn giới hạn.
Bất quá, sở dĩ tư tưởng khó chuyển biến, có lẽ cũng là do không khí của Lăng Vân tông đi.
Lăng Vân tông thành lập không lâu, mà bọn hắn sau khi tu luyện cũng chưa từng biểu hiện pháp thuật trước mặt người thường.
Cho nên thái độ của người bình thường đối với bọn hắn vẫn giống như trước đây.
Cũng vì vậy không để cho bọn hắn sinh ra vẻ ngạo mạn, tự cho mình là cao.
Bất quá Lâm Dật thích bầu không khí này.
Hắn thật ra không thích loại quan hệ cấp bậc trên dưới rõ ràng, nó sẽ giống như tạo ra một ranh giới giữa người với người.
Sẽ khiến người dưới sinh ra cảm giác kính sợ đối với mình.
Cuối cùng sẽ khiến mình không có bạn bè trò chuyện vui vẻ.
Đây không phải điều Lâm Dật muốn.
Lâm Dật giải thích nguồn gốc của thịt bò cho bọn họ, đám người lúc này mới bớt do dự, lần nữa bắt đầu ăn rất ngon miệng, dù sao sống cả đời này còn chưa từng nếm thịt bò.
Diệp Hạc Vân gia nhập tông môn cũng không ngắn, chung đụng với mọi người cũng rất vui vẻ.
Nhưng khi ăn cơm trên bàn, lại có vẻ rất trầm lặng.
Lần trước nàng cùng người khác ăn cơm tất niên, vẫn là cùng lão y sư.
Không ngờ đã nhiều năm, nàng lại ăn cơm tất niên cùng người khác lần nữa đã là khi gia nhập tông môn.
Ánh mắt của nàng liếc nhìn đám người đang cùng nhau vui vẻ ăn cơm ở đây, cảm thấy tông môn kỳ lạ này cũng không tệ.
Mà so với nói là tông môn, chi bằng nói là 'Nhà'.
Lúc này có một người khác có cảm giác giống vậy, là Trúc Bảo đang thả măng vào nồi cay.
Mặc dù nó không biết ý nghĩa của ăn tết là gì, nhưng lúc này có thể cùng mọi người ăn cái gọi là cơm tất niên, cũng khiến nó cảm nhận được không khí gia đình.
Nhưng, tại trên cái bàn dài náo nhiệt này, lại có một người.
Không, là một Nhân Sâm đang ngó đông nhìn tây, không ăn cơm.
Bất quá, chuyện này cũng không thể trách.
Nhân Sâm búp bê Phúc Bảo đối với những đồ ăn này đều không có hứng thú.
Trúc Bảo lúc này cũng chú ý tới nó, biết đồ duy nhất nó ăn là hạt sương.
Thế là nó nghĩ nghĩ, đưa cốc nước có bọt khí thơm ngon trước mặt cho nó.
Ra hiệu nó nếm thử.
Phúc Bảo hiếu kỳ tiến lên ngửi ngửi.
Thấy là nước, sau đó duỗi sợi râu ra chấm vào.
Đưa sợi râu dính chất lỏng vào miệng.
Một tràng bọt khí vỡ tung, làm Nhân Sâm búp bê giật mình.
Nó đứng trên ghế, hai cẳng chân mềm nhũn, liền ngã xuống dưới.
Đột nhiên, một bóng hình màu vàng xuất hiện, ngậm lấy tiểu gia hỏa này.
Xuất hiện là Đại Hoàng.
Đại Hoàng chỉ là chó bình thường, tuy có linh trí, nhưng trí thông minh có hạn.
Việc ăn lẩu cần đũa như thế, đối với chó mà nói thực sự là chuyện hoang đường.
Thế là Lâm Dật chỉ có thể chuẩn bị đồ ăn riêng cho nó dưới đất.
Khi Nhân Sâm búp bê rơi xuống, vừa hay bị Đại Hoàng ở dưới nhìn thấy.
Thế là nó lê cái chân què, vội chạy đến, ngậm lấy nó.
Nhân Sâm búp bê không ngờ con chó ngốc nghếch ngày thường này, lại xuất hiện kịp thời như vậy.
Nó vỗ vỗ ngực, như muốn vuốt dịu trái tim đang sợ hãi.
Nhưng rõ ràng Nhân Sâm búp bê này căn bản không có cơ quan gọi là tim, chỉ là đang bắt chước động tác của con người mà thôi.
Phúc Bảo lúc này chú ý tới chân sau bị què của Đại Hoàng.
Do dự một chút, giống như đã quyết định một điều gì đó.
Nó nhịn đau, bẻ gãy một đốt sợi rễ đang quấn trên cánh tay.
Sau đó trực tiếp đút vào miệng Đại Hoàng.
Ngay khi Đại Hoàng đang nghi hoặc, sao lại cho mình ăn tay của nó thì.
Nó cảm thấy một cỗ lực lượng tuôn trào trong cơ thể, ngay lập tức cũng cảm thấy chân sau có cảm giác khác lạ.
Đại Hoàng thử đứng lên, lại phát hiện chân sau bị què dường như đã có tri giác.
Nó khẽ nhảy, có thể dễ dàng bắt đầu chạy.
Đại Hoàng hưng phấn xoay vài vòng tại chỗ, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng cùng phấn khích.
Nhưng, như vậy vẫn chưa hết.
Cỗ linh lực kia lưu chuyển trong cơ thể nó, không ngừng gột rửa thân thể nó.
Đại Hoàng cảm thấy ý thức của mình dần dần trở nên rõ ràng, tầm mắt của nó trở nên càng thêm khoáng đạt.
Ngay cả những giác quan khác cũng trở nên vô cùng linh mẫn.
Đột nhiên, trong cơ thể Đại Hoàng phát ra một tia sáng nhỏ yếu.
Sau đó quang mang dịu lại, ổn định lại trong cơ thể nó.
Lâm Dật cũng phát hiện biến hóa của Đại Hoàng.
Không ngờ một đoạn rễ của Phúc Bảo, không chỉ chữa khỏi chân què của Đại Hoàng, mà còn để Đại Hoàng đột phá giới hạn bản thân.
Khai mở linh trí, đạt đến Khải Linh cùng thực lực.
Dấu hiệu này cho thấy Đại Hoàng đã không còn là chó thường.
Trước đó, Lâm Dật cũng từng nghĩ cách để Đại Hoàng học tập « Vô Tự Tâm kinh » xem có thể tiến hành tu luyện hay không.
Nhưng, Đại Hoàng trí lực không đủ, không thể hiểu được việc phân tích pháp.
Lâm Dật vốn định để Đại Hoàng ở lại Lăng Vân tông, nơi này linh khí dồi dào, có lẽ đến lúc đó sẽ tự nhiên thức tỉnh.
Không ngờ cơ duyên này ngược lại được Phúc Bảo tạo thành.
"Đại Hoàng, lại đây."
Lâm Dật gọi Đại Hoàng.
Sau khi nghe thấy, không còn bị chân què hạn chế, nó liền mừng rỡ chạy tới.
Điên cuồng vẫy đuôi quanh người Lâm Dật.
Lâm Dật xoa đầu nó.
Xác nhận được, dù cho Đại Hoàng trở thành yêu thú, nhưng nó vẫn rất ngoan ngoãn.
Hoàn toàn không có dấu hiệu hung ác.
Kỳ thực giống như Trúc Bảo, Đại Hoàng, Đại Hôi có tương tác và trí tuệ tương đối cao như thế, mà thiết lập quan hệ cùng tu sĩ, trở thành đồng bạn yêu thú.
Càng nên được gọi là Linh thú.
Mà những kẻ có trình độ trí tuệ không đồng nhất, tính tình hung dữ khó thuần phục mới có thể được gọi là yêu thú.
Lâm Dật nhìn Đại Hoàng, lại nhìn các môn nhân đã ăn gần xong.
Nghĩ rằng vừa hay mượn cơ hội này hoàn thành chuyện đó.
Lâm Dật đứng lên, hắng giọng một cái, thanh âm của hắn đặc biệt rõ ràng trong đại điện tông môn này.
Ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Chư vị, Lăng Vân tông hôm nay cùng mọi người đón giao thừa, sắp đón năm mới. Mà đây cũng là một khởi điểm mới của tông môn chúng ta."
"Cho nên để Lăng Vân tông có thể càng thêm phồn vinh hưng thịnh trong tương lai, mọi người có thể cùng ta phát lời thề, cùng nhau thủ hộ Lăng Vân tông!"
Giọng của Lâm Dật kiên định và mạnh mẽ, vang vọng trong lòng mỗi người của tông môn.
"Đương nhiên không thành vấn đề, Dật ca nhi!"
Cao Vân nghe xong, lớn tiếng hô đồng ý, giọng hắn lớn, đầy nhiệt tình và quyết tâm.
Những người khác cũng cùng Lăng Vân tông phát triển tới, tự nhiên cũng nhao nhao hưởng ứng không vấn đề gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận