Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn

Từ Học Được Tiểu Pháp Thuật Bắt Đầu Kiến Thiết Tông Môn - Chương 20: Nghe ngóng tin tức (length: 8065)

Thông Ngôn thuật cái này pháp thuật khiến cho hắn có thể cùng có linh trí sinh vật câu thông.
Lâm Dật đối cái này ngoài ý muốn lấy được pháp thuật cảm thấy mừng rỡ.
Lập tức bắt đầu luyện tập. Pháp thuật rất đơn giản, rất nhanh hắn liền nắm giữ, đồng thời hệ thống còn nhắc nhở tuổi thọ của hắn tăng lên một năm.
Lâm Dật đã nhớ không rõ cho đến bây giờ, hắn tăng lên bao nhiêu thọ nguyên, nhưng hắn xác định, khẳng định đã vượt qua trăm năm.
Hắn thống kê một chút tông môn trước mắt có sáp ong nến số lượng, còn kém mấy chục cây liền muốn đạt tới một ngàn cây.
Lâm Dật quyết định tiến về Thiển Tỉnh trấn một chuyến, đi hỏi thăm một chút nơi đó giá cả, xem đem nhóm này sáp ong nến bán bao nhiêu là phù hợp.
Thế là, hắn triệu tập đám người đang tu luyện trong tông môn.
"Mọi người nghe ta nói một việc." Trong đại điện tông môn, đang tu luyện, đều dừng tay lại pháp lực bên trong, nhìn về phía Lâm Dật đang đứng trên đài cao.
"Là cái gì vậy a, Dật ca nhi." Cao Vân nhanh mồm nhanh miệng, vượt lên trước hỏi.
Lâm Dật cười nhạt một tiếng, nói ra: "Trong tông môn sáp ong đã tích lũy đến kha khá rồi, ta dự định tự mình đi trấn một chuyến, tìm hiểu tình hình, tìm nơi thích hợp đem sáp bán đi."
"Vậy, vậy ta cũng muốn đi, Dật ca nhi." Cao Vân thấy Lâm Dật muốn đi trấn, hưng phấn địa cũng muốn đi cùng, hắn từ nhỏ đi theo cha mẹ đi trấn số lần, một bàn tay đều đếm được.
Nhưng mỗi lần đi đều bị đồ vật ở trấn làm hoa mắt, còn có rất nhiều món ăn vặt, cảm giác ăn rất ngon bánh ngọt mứt hoa quả.
Hắn cũng muốn đi nhìn một chút.
Lâm Dật nhẹ nhàng khoát tay áo, kiên nhẫn nói với Cao Vân: "Vân Tử, lần này ngươi vẫn là ở lại trong tông môn chuyên tâm tu luyện đi. Chờ ta lần này đi thăm dò tình huống, lần sau bán nến thời điểm nhất định dẫn ngươi đi. Lần này ta cần dùng pháp thuật một mình hành động, như vậy có thể càng nhanh tới hơn về."
Nghe được Lâm Dật lần này không có ý định dẫn hắn đi, Cao Vân có vẻ hơi uể oải, nhưng vừa nghe đến lần sau có cơ hội, tâm tình của hắn lập tức lại khá hơn: "Dật ca nhi, ngươi nhưng phải giữ lời nha, lần sau nhất định phải mang ta đi a."
Lâm Dật mỉm cười cam đoan: "Đương nhiên, lần sau coi như ngươi không muốn đi, ta cũng sẽ kéo ngươi đi."
Giang Tiểu Ngư trong lòng cũng muốn đi trấn, nàng muốn xem ở đó có bán thoại bản hay không, đợi có tiền là có thể mua mấy quyển về.
Nhưng nghe đến Lâm Dật lần này đơn độc hành động, trong mắt nàng cũng hiện lên vẻ thất vọng.
Mẫu thân Lâm Dật Hà Xuân Tú biết được nhi tử muốn một mình đi trấn, trong lòng không khỏi lo lắng. Dù sao hắn mới sáu tuổi, còn chưa một mình đi xa nhà, nàng rất lo lắng Lâm Dật trên đường sẽ phát sinh ngoài ý muốn, nhưng bây giờ Lâm Dật là một tông chi chủ, nói ra, nàng cũng không thể ngay trước mặt mọi người phản bác, thế là trên mặt hiện đầy suy tư.
Mặc dù nàng một người phụ nữ nhà nông, cũng không biết tông môn là làm gì, nhưng nàng biết chức tông chủ khẳng định là một loại lãnh đạo, tựa như thôn trưởng, thôn trưởng nói chuyện, bọn họ dân thôn nhỏ chỉ cần làm theo là được rồi.
Hà Xuân Tú mang theo một chút lo âu về đến nhà, đem chuyện Lâm Dật sắp một mình tiến về Thiển Tỉnh trấn nói cho Lâm Viễn Sơn mới từ ruộng trở về. Lâm Viễn Sơn nghe xong, hết sức an ủi nàng: "Đừng lo lắng, Lâm Dật nhà ta đã lớn rồi, có pháp thuật, không còn là hài tử bình thường nữa, hắn có thể tự chăm sóc tốt mình."
Mặc dù như vậy, Lâm Viễn Sơn cùng Hà Xuân Tú vẫn không ngại người khác phiền phức dặn dò Lâm Dật phải thường xuyên chú ý an toàn. Dựa theo lẽ thường, dạng này xuất hành hẳn là có người thành niên đi cùng, nhưng việc nhà nông đang bận, vốn dĩ hai người chia sẻ nông sự bây giờ dồn lên vai một người, thật sự khó mà phân thân.
Những trưởng bối khác trong tông môn cùng Chu Kính Văn mặc dù không cần xuống ruộng, nhưng pháp lực của bọn hắn còn thấp, mang theo bọn hắn sẽ chỉ làm chậm tốc độ của Lâm Dật. Vì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cho nên Lâm Dật mới quyết định một mình tiến về.
Thấy phụ mẫu lo lắng như vậy, Lâm Dật xuất ra một đồng tiền, ở ngay trước mặt bọn họ tiến hành một lần xem bói, dự đoán chuyến đi Thiển Tỉnh trấn có an toàn hay không. Kết quả xem bói là cát, điều này khiến phụ mẫu từng thấy Lâm Dật thuật bói toán thở phào nhẹ nhõm.
Hôm sau, trời còn mờ mờ.
Thanh Thạch thôn tạm thời chỉ có vài hộ gia đình lác đác nổi khói bếp.
Lâm Dật đã dậy thật sớm muốn xuất phát tiến về Thiển Tỉnh trấn.
Mắt nhìn trời tối mờ, Lâm Dật lắc mình biến hóa, trong nháy mắt thu nhỏ bằng đồng xu, đồng thời sát đất nhanh chóng bay về phía Thiển Tỉnh trấn.
Nhìn từ xa, gần như không thể nhận ra bóng dáng của hắn.
Gió rít gào bên tai Lâm Dật, cảm nhận được sự bao la của đất trời, hắn trước nay chưa từng cảm thấy mình lại tự do đến vậy.
Rời khỏi phạm vi Thanh Thạch thôn, hắn quay đầu nhìn về phía thôn trang nhỏ yên tĩnh này, trong lòng dâng lên một tia cảm khái.
Ai có thể ngờ được, tại cái nơi an phận ở một góc nhỏ này, đang có một tông môn âm thầm quật khởi.
Lâm Dật dọc theo đường nhỏ quen thuộc nhanh chóng tiến lên, không gặp phải bất kỳ sự cố nào. Khi trời sáng, hắn đã đến Thiển Tỉnh trấn.
Thân thể nhỏ bé của Lâm Dật cộng thêm việc hắn cố ý ẩn thân, ngay cả những người đang bận rộn cũng không để ý tới hắn.
Ở trấn nhỏ, đá phiến xanh lát hai bên đường phố, là những dãy cửa hàng và nhà ở cổ kính. Trên cửa sổ gỗ chạm khắc hoa văn tinh xảo, qua cánh cửa khép hờ có thể thấy bên trong bày bán nhiều loại hàng hóa.
Có cửa hàng treo màn vải, phía trên thêu tên tiệm, theo gió nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng ào ào nhỏ nhẹ.
Phiên chợ nhỏ đã bắt đầu náo nhiệt. Những người bán hàng rong bày ra rau quả và trái cây tươi ngon, màu sắc tươi tắn như nước, thu hút ánh nhìn của người đi đường, tiếng rao hàng không ngớt.
Mục tiêu của Lâm Dật trong chuyến đi này rất rõ ràng: Hắn muốn tiếp xúc với những tiệm tạp hóa và những nhà giàu có ở trấn. Hắn dự định sẽ bán nến sáp ong cho các tiệm tạp hóa với giá thấp hơn thị trường, nhưng lo rằng những cửa hàng này không có khả năng thu mua hết tất cả nến, do đó, hắn cũng cần tìm các hộ nhà giàu để làm đường lui.
Đối với nhà giàu, chi phí thắp sáng không đáng kể, họ có thể chọn nến sáp ong có giá cao hơn một chút. Thêm nữa, những gia đình này thường có con cái đọc sách, khi đọc sách ban đêm tất nhiên cần nến, do đó những gia đình này chắc chắn sẽ có dự trữ.
Lâm Dật ẩn thân, đi tới một cửa hàng, ngẩng đầu nhìn, là một tiệm tạp hóa.
Ánh mắt nhanh chóng quét qua bên trong, phát hiện ngoài chưởng quỹ ra còn có một tiểu nhị. Hắn không gây chú ý, liền tìm một chỗ khuất, bí mật quan sát giá cả các loại hàng hóa.
"Chậc, một cây sáp ong lại có giá hai mươi văn một cây. Đúng là không rẻ, để xem giá dầu thì thấy có thể đốt cả đêm mà cũng chỉ hết bốn, năm văn thôi. Nến này coi là hàng xa xỉ rồi."
Đúng lúc này, trong tiệm có một vị khách tới, vừa vào cửa đã hỏi: "Chưởng quỹ, có hạt đào không?"
Lâm Dật từ dưới quầy len lén nhìn ra, người tới khoảng hai mươi tuổi, mặc áo dài màu xanh lam, bề ngoài không có gì đặc biệt. Nhưng, lý do khiến Lâm Dật chú ý tới hắn là vì vừa nãy hình như hắn cảm thấy một luồng linh khí yếu ớt.
Lâm Dật thường ngày tu luyện pháp thuật có sự tham gia của linh lực, nên hắn rất quen thuộc với dao động của linh lực.
Nhưng khi hắn tập trung tinh thần dò xét lại thì dao động đó lại thần bí biến mất.
"Ôi chao, có có, khách quan mời nhanh vào bên trong." Chưởng quỹ thấy có khách tới liền vội vàng từ quầy đi ra, tươi cười dẫn khách vào cửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận